trọn đời em nuôi anh

EM MUỐN SỐNG BÊN ANH TRỌN ĐỜINhạc sĩ: Nguyễn Cường, Hát Y MoanEm muốn sống bên Anh trọn đờiNhư núi Chư-prông đứng bên mặt trờiĐể ngày ngày mặt "Anh yêu ơi, em chỉ thích uống rượu với anh thôi." Hạ Tang với chén rượu Mojito, giơ tay cụng ly với Chu Cầm: "Rất thú vị." vẫn có thể bên nhau trọn đời mà." "Tất nhiên là có, nhưng không ở cạnh tớ." Hạ Tang nghẹn ngào nói: "Cuộc hôn nhân của bố mẹ tớ, tớ mỗi Thấm thoát cũng đã bấy nhiêu lâu. Ánh mắt ấy vẫn nói lên câu Sẽ vẫn mãi mãi yêu nhau. Dẫu cho vật đổi sao dời. Chẳng cần mơ ước đâu em Kề bên ôm Xem phong thủy trọn đời tình thân là gì? Khi thực hiện xem phong thủy trọn đời tơ duyên các chuyên viên phong thủy thường để ý đến cung Phu Thê vào lá số. Vì cung Phu Thê là cung sẽ giúp bạn biết được bao quát tính cách, dung mạo, quan lại hệ hôn nhân gia đình của 2 Đọc truyện Trọn Đời Bên Nhau của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo, luôn cập nhật chương mới đầy đủ. Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Doc truyen tron doi ben nhau lttp truyen chu ebook prc download full. Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo. Thể loại: Ngôn Tình. Trạng thái: Frau Aus Afrika Sucht Deutschen Mann. để chúc mừng anh tìm được việc làm xin tặng anh bức tranh để nâng cao tinh thần lao động Tên truyện Trọn đời em nuôi anh Tác giả Nghiêu Tam Thanh Editor dipM Betamèo mỡ Chương 9 – Loanh quanh lại thành đồng nghiệp Ngày hôm sau Mạc Tùy làm thông ca tổng cộng 10 tiếng, đến tối về tay chân vừa sưng đau vừa rệu rã. Hôm nay cô cố tình sang khu thực phẩm lượn lờ, Lư Khải còn đang bận cong mông xếp giá hàng. Cô nghểnh cái cổ đi tới, “Quản lý Lư anh đã tuyển được người chưa?” Anh ta ngửa đầu nhìn Mạc Tùy, “Chưa, vẫn trống! Sao?” “Em có một người bạn vừa thất nghiệp hôm qua, nếu không mai em đưa đến anh xem thế nào nhé?” Anh ta vui vẻ nói “Được, mai đưa đến đây! Ôi chao ôi, anh bận ngập đầu đây này!” Mạc Tùy cười cười, “Em đi đây, anh tiếp tục bận đi nhé!” Cô về đến nhà Tùy Kỳ còn chưa ngủ, đang ngồi trên ghế xem thời sự buổi tối, thấy cô về anh liền đứng dậy “Tôi đun lại canh gà cho cô, cô uống chút rồi hẵng ngủ!” Mạc Tùy xua tay, “Không cần, tôi không thích dầu mỡ!” Tùy Kỳ hơi dừng bước, cuối cùng vẫn cứ vào bếp bưng canh gà nóng ra, “Cái này không mỡ đâu, tôi còn lọc qua rồi đấy, cô thử xem!” Mạc Tùy nhíu mày, giờ cô mệt chết được chỉ muốn ngủ thôi, nào có tâm trạng mà uống canh! Cô cố nhịn cơn buồn bực nhận lấy một hơi uống hết, cô chép miệng, kinh ngạc nhìn anh, “Mùi vị không tệ đâu, ngon hơn tôi từng uống nhiều, anh làm thế nào vậy?” Anh hơi ngượng ngùng cười cười, “Tôi cũng không biết, chỉ cho vài thứ, cảm thấy phải nấu thế nào thì nấu vậy thôi!” Không ngờ người này làm theo cảm tính, còn lấy cô làm vật thí nghiệm. Mạc Tùy nhìn cái bát sứ còn hơi ấm trên tay, đừng nói người này không phải công tử mà là đầu bếp đấy nhé. Nếu thế thì cô lỗ to, tiền hậu tạ đã thỏa thuận từ trước cũng sẽ bốc hơi mất! Lúc Mạc Tùy tắm rửa xong đi ra đã sắp nửa đêm rồi. Tùy Kỳ đang cúi người trải giường chiếu, cô ngáp một cái bước đến, “Anh lại đây, chúng ta thương lượng một chút!” Tùy Kỳ dừng tay, nhìn cô. Mạc Tùy nói “Mai đi làm với tôi, nhân viên xếp hàng siêu thị, anh thấy thế nào?” “Cùng chỗ với cô sao?” “Phải!” “Vậy tôi không có ý kiến gì hết!” “Ờ!” Mạc Tùy gật đầu, rồi liếc nhanh anh, cân nhắc nói “Chuyện đó anh đừng để bị ám ảnh tâm lý nhé! Qua rồi thì cho qua đi!” Tùy Kỳ hơi sửng sốt, sau đó mặt bỗng đỏ lên, khẽ nói “Tôi biết, may là cũng chưa xảy ra chuyện gì!” Mạc Tùy nhíu mày, nhìn bộ dạng ngại ngùng của anh mà da đầu tê rần, vội ho một tiếng, “Muộn rồi, đi ngủ đi! Chuyện cần quên thì đừng nhớ nữa!” Nói xong quay người về phòng ngủ! Ngày hôm sau dậy sớm hơn bình thường, hai người đến chỗ Phạm Tư Nhiễm lấy chứng minh thư. Xuống dưới nhà, Mạc Tùy bảo anh dắt chiếc xe đạp cà tàng ra, “Anh biết đi xe không?” Tùy Kỳ sải bước đi tới, cẳng chân dưới lớp quần căng ra để lộ đường cong mạnh mẽ xinh đẹp, chân đạp một cái, “lọc cọc lọc cọc” đi một vòng rồi trở lại, vững vàng dừng trước mặt Mạc Tùy! Cô cười, “Được đó, có thể quên tên mình nhưng mấy cái này thì lại không quên được. Kể ra cũng có cái hay!” Tùy Kỳ toét miệng cười có vẻ rất vui sướng! Mạc Tùy ngồi ở yên sau, vỗ vai anh, “Đi thôi, ra cửa rẽ trái!” Khi họ tới chỗ Phạm Tư Nhiễm, cô ấy còn chưa dậy. Mạc Tùy phải gọi đến mấy cuộc mới lôi được cô ấy khỏi chăn, lúc đi ra đương nhiên sắc mặt cô ấy cũng chẳng thế tốt nổi! “Cậu có biết hôm qua mấy giờ mình mới ngủ không?” Cô chỉ vào cái tổ quạ trên đầu, quát Mạc Tùy. “Cậu đừng trách mình, mình đã nói với cậu từ tối qua là hôm nay đến lấy chứng minh thư rồi!” Phạm Tư Nhiễm ném thẳng cái thẻ chứng minh thư trong tay vào mặt Mạc Tùy, “Mẹ nó, nhưng cậu không nói là sáng sớm! Nếu biết là vào cái giờ này thì có điên mới mở cửa cho cậu!” Mạc Tùy nhanh tay lẹ mắt đỡ được, cười nói “Đừng tức giận đừng tức giận, mau đi ngủ tiếp đi, lần sau mình không thế nữa, tuyệt đối không thế nữa!” Nói xong còn rất bỉ ổi chào theo kiểu quân đội! Phạm Tư Nhiễm tức giận trừng mắt nhìn cô, rồi quay người đi! “Mau mau mau, chúng ta cũng mau đi thôi, không là muộn bây giờ. Nếu tôi muộn hôm nay nữa là xong đời luôn đấy!” Mạc Tùy kéo Tùy Kỳ vội vàng chạy đi. Khi họ đến cửa hàng, Mạc Tùy chấm thẻ thay đồng phục xong liền dẫn Tùy Kỳ đi gặp Lư Khải. Anh ta chưa nói gì đã xếp thẳng Tùy Kỳ đi bốc vác hạng nặng luôn, cũng không quan tâm tay chân mảnh khảnh như anh có nhấc nổi thùng dầu hay bao tải gạo không. Mạc Tùy ở bên cạnh nói đùa “Quản lý Lư, đây là một vị công tử thân kiêu thịt quý’ đó, anh không sợ anh ấy chịu không nổi hả!” “Anh nói cô nghe nhé, anh thiếu người đến nỗi sắp phải đi lừa lao động trẻ em rồi, chứ đừng nói đến thanh niên sáng sủa đẹp trai như cậu này!” Lư Khải vừa xếp bao gạo lên, vừa cố sức nói. Tùy Kỳ cài xong cúc áo đồng phục liền tới giúp Lư Khải một tay. “Tôi làm được!” Anh nói với Mạc Tùy. Lư Khải nghe vậy sướng rơn, “Không tệ, lần đầu có người làm ở đây mà bảo là mình làm được đấy, tôi thích!” Nhân viên bốc hàng quèn cũng chẳng phải là công việc có tương lai gì, ngoài sức khỏe thì không cần bất cứ kỹ năng nào khác. Làm ở đây trên cơ bản đều để cho qua ngày, ai lại thực sự nghiêm túc làm việc chứ. Những câu nói hừng hực khí thế như vậy ngoại trừ học sinh mới ra trường chưa có kinh nghiệm ra thì hiếm ai nói! Mạc Tùy buồn cười nhìn anh rồi về vị trí của mình, vừa hay gặp Vương Triệu Tường, cô chỉ chỉ đồng hồ trên tay, “Cháu không đến muộn đâu nhé!” Vương Triệu Tường lườm cô một cái, phất tay, “Cô đi dọn hàng ngay cho tôi!” Trong siêu thị, hầu hết là các bác gái trung niên thừa thời gian. Chuyện Mạc Tùy mang theo một anh chàng đẹp trai vào không đến một tiếng đã truyền khắp nơi. Mọi người đều biết hai người này quan hệ không đơn giản liền thầm hỏi thăm có phải là người yêu không. Mạc Tùy nghe thấy đã phải giải thích mấy lần, sau này có người đến hỏi nữa thì cô cũng lười trả lời. Có phải là vẹt đâu mà cả ngày hót đi hót lại một bài thế được. Tùy Kỳ rất đẹp trai, riêng điều này thôi cũng đủ để anh thành miếng mồi ngon rồi. Người lớn tuổi thì coi như con trai, người trẻ tuổi thì xem như người yêu hoặc bạn thân, nếu không thì chẳng có chuyện mới đến làm có nửa buổi đã có em thu ngân tặng socola rồi! Lúc tan tầm Mạc Tùy ngồi sau ăn một miếng socola đen to, vừa ăn vừa nói “Em kia tặng anh có một miếng thôi à? Sao keo thế!” “Không phải, cô ấy đưa tôi cả hộp nhưng tôi không nhận!” “Anh có ngốc không, sao lại không nhận, cho thì phải nhận, anh không ăn thì tôi ăn!” Mạc Tùy nhìn gáy anh, lên lớp một tràng, “Mai người ta cho anh phải nhận đấy, hiểu chưa?” “Nhưng tôi không thích tùy tiện nhận đồ của người khác, không có công không hưởng lộc.” Mạc Tùy cười, “Trước đây anh còn đi ăn xin cơ mà, đồ ăn đều là đồ đi xin, giờ còn dám nói không có công không hưởng lộc’ cơ đấy!” Cô lấy socola còn sót trong túi nhét hết vào miệng, nhồm nhoàm vừa nhai vừa nói “Hơn nữa, anh cũng có thể nhân cơ hội xem xem cô ấy thế nào. Nếu thấy không tệ thì làm bạn trai bạn gái cũng tốt, như vậy là tặng lại cả người anh cho người ta rồi. Công to như thế rồi nhé, lấy tý thức ăn đã là gì!” Tùy Kỳ cau mày, anh không thích những lời cô vừa nói. Ai cũng có điểm giới hạn của mình, mà điểm anh không muốn bị người khác động vào nhất chính là những ngày lưu lạc của anh. Nhưng nói thế nào thì nói, ấn tượng sâu đậm nhất của Mạc Tùy với anh chỉ có mỗi khoảng thời gian đó. Chuyện này làm anh có chút khó chịu, càng nghĩ càng thấy mất mặt, càng thấy tổn thương! Rầu rĩ một lúc, anh mới nói “Tôi không thích cô gái đó!” “A, vậy anh thích kiểu thế nào?” Mạc Tùy chọc chọc eo anh, “Dừng ở chợ một chút, tôi còn phải mua đồ ăn!” __________________________________ định nói gì cơ mà quên rồi….. À, định bảo là Tùy Kỳ chuẩn vợ hiền tương lai luôn rồi, hiền lành biết điều, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, dễ gần chứ không dễ dãi luôn nhé. Tên truyện Trọn đời em nuôi anh Tác giả Nghiêu Tam Thanh Editor dipM Beta mèo mỡ Chương 61 – Xuất viện Mạc Tùy hôn mê một ngày mới tỉnh. Nhìn một màu trắng toát trước mắt cô có chút thất thần, sau đó mới từ từ nhớ lại mọi việc. Cô nhớ rõ đêm đó vừa đi che chuồng gà xong bước được vài bước thì nhà sập, có cái gì đó đập mạnh vào đầu cô, sau đó cô ngất. Trong thời gian ấy thỉnh thoảng cô tỉnh lại, nhưng toàn thân đau đớn không còn sức để kêu cứu. Trên mặt có rất nhiều chất lỏng chảy xuống, mang theo vị rỉ sắt đậm đặc và mùi bùn đất, hiển nhiên đó là máu, hơn nữa còn là máu của cô. Ngay sau đó cơn buồn ngủ kéo tới, cô cố gắng giữ mình tỉnh táo, nhưng vô ích. Sau đó cô lại bắt đầu nằm mơ, mơ hồi còn bé ở trong một ngôi nhà lớn rất đẹp, hồi ấy một nhà ba người sống với nhau, mẹ cô mặc váy trắng đứng trong phòng bếp nấu canh, cô vui vẻ chạy tới, nhưng khi người ấy quay mặt lại, khuôn mặt lại biến thành Phương Như Thần, nét mặt ngại ngùng ngượng ngập như khi mới gặp lần đầu. Anh bưng bát canh ấm nóng thơm nức đưa tới trước mặt cô, nói một câu mà cô hằng quen thuộc “Mạc Tùy, nhân lúc còn nóng mau uống đi!” Cô đột nhiên thấy lòng mình tê dại, cảm giác khó thở ập tới. “Tùy Kỳ!” Trong cơn mê cô rên rỉ hai tiếng, khóe mắt chảy xuống hai vệt nước mắt dài, nhanh chóng hòa với máu. Phương Như Thần thấy cô tỉnh lại, bật dậy bấm chuông trên đầu giường, các bác sĩ rất nhanh theo nhau vào kiểm tra toàn diện cho cô, ghi lại các thông số cần thiết xong lại mau chóng ra ngoài. Trong phòng bệnh lại trở nên yên lặng, Phương Như Thần đang đứng bên cửa sổ khuấy cái gì đó, nửa khuôn mặt nhìn nghiêng vẫn hoàn mỹ như thế, chỉ là có chút hốc hác. Mạc Tùy lén nhìn anh, cảm giác có gì đó là lạ, nhưng không thể nói rõ là lạ ở đâu. Rất nhanh, Phương Như Thần quay người bước tới, trên tay bưng một cái bát nhỏ, bên trong là cháo. Mạc Tùy mới tỉnh chỉ ăn được đồ ăn lỏng. Anh ngồi vào mép giường múc một thìa đưa tới bên miệng cô, mắt nhìn chằm chằm vào miệng cô, mặt không biểu cảm. Mạc Tùy máy móc há miệng ăn, đối diện với Phương Như Thần như thế này có vẻ hơi lúng túng. Anh không hề để ý đến sự gượng gạo của cô, vẫn thong thả đút từng thìa từng thìa một. Chẳng mấy chốc Mạc Tùy không ăn nổi nữa, nhiều ngày chưa ăn gì nên cô không có tí khẩu vị nào. Động tác của Phương Như Thần vẫn không dừng lại, Mạc Tùy cố ăn thêm một miếng nữa, rồi tránh đi, nhìn anh khổ sở nói “Thôi, em no rồi!” Động tác của anh vẫn cứ tiếp tục, Mạc Tùy bất đắc dĩ, “Phương Như Thần!” Anh ném thìa vào bát, phát ra tiếng cạch rất vang, sau đó đứng dậy đi sang bên, trong lúc ấy còn không nhìn cô lấy một cái. Bấy giờ Mạc Tùy mới nhận ra hình như anh đang tức giận, nhưng không biết mình đã chọc anh giận lúc nào. Hàng ngày Mạc Tùy đều cần làm vệ sinh, mà người làm việc đó đương nhiên là Phương Như Thần. Khi biết chuyện này, đột nhiên cô cảm thấy muốn chết quách đi cho xong. “Thực ra có thể gọi y tá làm cho mà!” Cô chật vật đề nghị. “Không cần!” Anh nói ít mà ý nhiều, rồi giơ tay lên bắt đầu cởi cúc áo của cô. “Này này này!” Mạc Tùy khổ sở muốn cản nhưng rõ ràng không có hiệu quả gì, mà cô cũng chẳng có sức để chống cự. Cô nhìn khuôn mặt không đổi sắc của Phương Như Thần cuối cùng chịu thua. Anh thành thạo cởi áo cô, tránh chỗ bị thương, lau rất thuần thục. Hai năm rồi chưa “trần trụi” trước mặt anh trong lúc tỉnh táo, mặt Mạc Tùy đỏ đến độ có thể luộc được trứng. Phương Như Thần cũng dần thở gấp, nhưng hoàn toàn không có hành động vượt rào nào. Dù anh có muốn làm gì cũng phải chờ cơ thể Mạc Tùy cho phép đã. Cứ như thế, chừng nửa tháng sau Mạc Tùy xuất viện. Trong thời gian đó Lục Thố có tới nhiều lần, nhưng không lần nào ở lại lâu. Phương Như Thần nói rất ít, không phải cần thiết thì nhất quyết không mở miệng, hàng ngày không xử lý chuyện công ty thì là chăm sóc Mạc Tùy. Mạc Tùy lại về nhà trọ trong trấn nhỏ. Ngày đầu tiên về nhà, tất cả mọi người trong khách sạn đều đến thăm cô. Lâu rồi không đông người như thế, tâm trạng cô cũng vui vẻ lây. Nhưng sắc mặt của Phương Như Thần thì không tốt lắm, đoàn người nhìn nhau, để lại quà rồi thức thời ra về ngay. Mạc Tùy nhíu mày nhìn anh, bất mãn trong thời gian gần đây cuối cùng cũng bùng nổ. “Người ta cũng là có ý tốt mới đến thăm em, sao anh lại tỏ thái độ như thế? Nếu anh không thích ở đây thì có thể đi, em không ép anh ở lại.” Phương Như Thần mặt tái mét nhìn cô, “Em chỉ mong anh đi thôi đúng không, nói em hay, cả đời này anh sẽ không đi đâu cả, tốt nhất em nên biết điều đó rồi ngoan ngoãn mà ở bên cạnh anh đi. Mạc Tùy, anh đã khoan dung với em quá rồi, em đã không thèm để ý anh cần gì phải tự làm khó mình?” Chuyện lần này anh không bao giờ muốn phải trải qua nữa, anh cũng không có khả năng chịu được thêm lần thứ hai. Biện pháp duy nhất là không để Mạc Tùy rời khỏi tầm mắt của anh, một chút cũng không được. “Em không có ý đó!” Mạc Tùy chỉ nói như vậy. Người chưa từng cận kề cái chết sẽ vĩnh viễn không hiểu được cảm giác bất đắc dĩ và tuyệt vọng ấy. Khi đối mặt với tử vong, tình cảm và lưu luyến chôn sâu dưới đáy lòng mới là chân thật nhất. Cô nhớ rõ, hình ảnh cuối cùng trong đầu là khuôn mặt tuấn tú của Phương Như Thần. Người đã chết một lần thì rất nhiều chuyện nghĩ mãi không thông đều sẽ trở nên rõ ràng, cũng không còn gì phải rối rắm khó xử nữa. Chỉ cần được sống, người mình yêu cũng bình an khỏe mạnh ở bên cạnh mình là đủ rồi. Có lẽ đây chính là sự trưởng thành mà người ta thường nói, đương nhiên cái giá phải trả cũng thật lớn. Mà Phương Như Thần thì không muốn nói nhiều, anh chỉ nghĩ rằng Mạc Tùy còn đang vô cùng bài xích anh, vẻ mặt phản kháng nhẫn nhịn này anh không muốn thấy, nếu cả hai đều không thoải mái thì cần gì phải nói thêm. Phương Như Thần chăm sóc cho cô rất tốt, cẩn thận tất cả mọi việc. Thỉnh thoảng họ nói chuyện, hay xuống tầng tản bộ, nhưng cứ nhắc đến việc Mạc Tùy muốn ra ngoài một mình hoặc đi xa hơn một chút là câu chuyện lại kết thúc với sự im lặng của anh. Nửa tháng trôi qua trong không khí như bình yên mà dường như cũng không bình yên này, Mạc Tùy đã hồi phục tương đối, cả ngày ở nhà cô rảnh rỗi đến mọc mốc trên người, vậy nên cô chuẩn bị đi làm bình thường. Lúc ăn cơm, cô chủ động nói chuyện này với Phương Như Thần. Anh bình tĩnh nói “Để thêm một thời gian ngắn nữa đã.” “Nhưng em đã khỏi rồi.” “Nhưng anh lo.” Anh nhìn thấy bát Mạc Tùy đã hết lại xới cho cô lưng bát nữa, “Ăn nhiều một chút, hôm nay anh làm món sườn em thích này.” “Vậy anh nói một thời điểm cụ thể đi, bao giờ em có thể đi làm.” Cô nhượng bộ một bước. Anh lưỡng lự, “Anh mong sau này em đừng đi làm nữa.” Mạc Tùy nhíu mày, “Vì sao?” “Chuyện này trước đó chúng ta đã nói rồi, anh không hy vọng em cách anh quá xa, anh cũng không hy vọng anh không trông thấy em, cho nên em cứ ở nhà là tốt nhất.” Mạc Tùy nhìn khuôn mặt bình tĩnh kì lạ của anh, đột nhiên cảm thấy hình như anh hơi bất thường, có vẻ cực đoan quá mức. Làm gì có người nào tồn tại trên thế giới này mà không tiếp xúc với thế giới bên ngoài? Cô suy nghĩ một chút rồi nói “Cứ cho là em không ra ngoài, vậy anh có thể không bao giờ ra ngoài được không? Công ty của anh thì sao? Chẳng lẽ không có người lãnh đạo sao?” “Chính sách do người tạo ra thì cũng có thể thay đổi. Ở đây anh cũng vẫn có thể lãnh đạo được Phương thị!” Anh gắp thức ăn đặt vào bát cô, “Ăn cơm tập trung vào, đừng nghĩ nhiều quá vậy.” Mạc Tùy lập tức quẳng đũa đi, mắt nhìn chằm chằm vào bát cơm trước mặt, thất thần. Tay Phương Như Thần đang gắp thức ăn hơi khựng lại, rồi anh liền đặt đũa xuống, tay lại giơ lên xoa đầu cô, “Ngoan nào, đừng giận dỗi.” Mạc Tùy lạnh lùng nhìn anh, chậm rãi gằn từng chữ, “Anh điên rồi!” Phương Như Thần cười cười, không nói gì nữa. ______________________________ mèo Có nên thêm vào thể loại là “nam9 là bi, thần kinh ko ổn định, độc giả cẩn thận trước khi vào” như cảnh báo nhà có chó ko nhỉ v dip mặc dù nam chính là bi với thần kinh không ổn định không liên quan nhưng mà nhà có chó thì phải thả chứ Để ảnh bìa là ảnh của bên editor, có link trong ảnh đó ai chưa biết qua ủng hộ nhà mấy bạn ấy nha Tớ từng nhắc tới hồi bị cuồng motif “sống chung” ở “Hay là mình sống chung” rồi đó, nhưng truyện này có phong cách hơi khác với kiểu đều đều cổ cồn trắng như bên kia, so sánh trực quan thì truyện của tác giả Hồng Cửu là xích đu, nhưng Nghiêu Tam Thanh lại cho độc giả chơi tàu lượn siêu tốc. Nữ chính tên Mạc Tùy, tính cách xù xì, quan hệ gia đình phức tạp, nghề nghiệp không ổn định, thuộc dạng thành phần ăn hại của xã hội. Cô gái này không đến mức thất học, nhưng trình độ văn hóa vừa đủ không mù chữ, đủ tiêu chuẩn tứ cố vô thân, không tiền đồ không ý chí. Một người như thế tự nuôi thân là đã giỏi lắm rồi, chỉ vì một cái hamburger mà bị một người đàn ông vô gia cư lẵng nhẵng bám theo đòi cô thu nhận. Ly kỳ chính là, anh ta mất trí nhớ, tư duy ngang ngửa đứa bé 7 tuổi, không giấy tờ tùy thân nào, chỉ có bộ đồ hàng hiệu với đồng hồ xịn lê la ăn xin sống qua ngày. Sau khi cứu cô nữ chính khỏi tên cướp, cuối cùng cũng được nuôi. Liều, dã man liều! Cơ mà tư duy của nữ chính như vậy cũng khá là bình thường rồi, ít ra cũng mất mấy ngày mưa dầm thấm lâu, đưa đến đồn cảnh sát báo người đi lạc thì mới dám nhận về. Còn tư duy của anh nam chính mới vui, nhìn tưởng vô hại mà biến thái vô biên. Được cái là sự biến thái ấy vẫn trong phạm vi có thể tha thứ. Tại vì sao, vì biến thái một cách cute… Thực ra đa số thời gian anh vẫn là người trung thành với lý tưởng đội vợ lên đầu trường sinh bất lão, chỉ có lâu lâu lên cơn thì mới có chuyện. Tùy Kỳ từng làm một chuyện rất là xấu, chuyện gì thì bạn hãy đọc, nhưng có thể thông cảm vì tư duy của Tùy Kỳ mang hơi hướm trẻ nhỏ, cần-được-dạy-dỗ, tuy rằng vẫn không biết mình sai chỗ nào, nhưng biết người ta giận thì lăn lóc nhận lỗi trông đáng thương lắm, khi trở lại thân phận Phương Như Thần anh ấy tương đối tỉnh táo để tiết chế sự bất ổn của mình lại. Hai anh chị nhân vật sống chung với nhau trong một căn nhà thuê cũ kỹ, có cái xe đạp cà tàng đèo nhau đi làm, bối cảnh sơ sài vậy mà lại có cảm giác là một túp lều tranh hai trái tim vàng. Từ lúc chưa yêu đến khi yêu rồi cũng chẳng lãng mạn hơn là mấy, nhưng những chi tiết nho nhỏ dành cho đối phương thực sự ấm lòng. Giữa muôn vàn âm thanh cao thấp xô bồ của chốn thành thị, cuộc sống của hai kẻ khù khờ không có lấy một chút ý chí cầu tiến nào, hết ăn rồi lại ấp lấy nhau không thèm lo nghĩ gì, đến đâu thì đến, vậy nhưng lại khiến người khác ngưỡng mộ. Mạc Tùy cho Tùy Kỳ một mái nhà tránh mưa tránh nắng, nhưng Tùy Kỳ mới biến ngôi nhà đó thành mái ấm cho cô mèo hoang cô đơn như Mạc Tùy. Sau này thì anh ấy giàu rồi, có quyền không lo nghĩ rồi, nhưng vẫn duy trì kiểu sống trong nhà thuê be bé, sáng chở nhau đi, tối về nấu cơm rửa bát, yên bình như thế đến hết đời cũng mãn nguyện, đúng không? Tác giả viết khá chắc tay, câu văn súc tích, mạch lạc có chút hài hước, diễn biến gọn gàng, có đầu có đuôi, nhiều người nhận xét là đoạn kết quá nhanh nhưng với mình nó hợp lý mà nhỉ, càng bôi càng ngớ ngẩn, mình cũng chẳng nghĩ được nên bôi thêm kiểu gì. Thực ra những mâu thuẫn của hai nhân vật chính cũng có phải là thâm thù đại hận gì để mà xa nhau mãi không thể quay về, vốn chỉ là hiểu nhầm chuyện quá khứ, chút cố chấp từ tâm lý con người mà thôi. Lần nói chuyện tháo gỡ khúc mắc một cách chóng vánh đó cũng có lý mà, vốn dĩ Mạc Tùy chết đi sống lại một lần, cô không còn câu nệ những chuyện trước đây nữa, hôm đó hai người kia có làm gì không, lúc ấy anh đã đưa ra lựa chọn gì, đều không còn quan trọng, cô khẳng định được tầm quan trọng của Tùy Kỳ/Phương Như Thần đối với mình rồi, cái chính là thái độ anh Phương nữa thôi. Cởi chuông phải nhờ người buộc chuông, nhiều lúc tưởng mâu thuẫn to lớn lắm, thế nhưng có khi chỉ cần vài lời thẳng thắn với nhau là tháo gỡ được hết. Cái mình thích nữa là không cần nhiều lời lê thê dài dòng, viết đến đâu vừa vặn đến đấy, lúc cần khùng khùng thì văn rất quởn, lúc cần thấm thì tả cũng rất thấm. Những lúc nữ chính vì Trần Lương Sinh mà bỏ rơi nam chính, tác giả viết ở ngôi thứ ba theo điểm nhìn của cô mà độc giả vẫn cảm nhận được sự tủi thân của Tùy Kỳ. Tiếp nữa là những lần nhắc tới gia đình, cảm giác nghẹn ứ, không cam lòng luôn dai dẳng bám đến mệt đầu, qua tình tiết khác thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng hễ nhắc lại vẫn thấy cộm đau như có cái đinh trong tim. Nhất là hôm bị lừa về ăn tất niên, Mạc Tuỳ bùng nổ, đọc mà vừa thoả mãn mà cũng vừa khổ sở, thật sự đau lòng thay cho tình cảnh của cô. Có điều mình còn lấn cấn khúc cuối, Mạc Tùy đi như vậy mà Trần Lương Sinh hay bố cô ấy không lo lắng tìm kiếm gì sao, kết thúc cũng hơi mở một chút nhỉ. Tóm lại đây là một cuốn truyện khá hay, Tết này nếu có thì giờ rảnh rỗi đọc cũng phù hợp đấy, đọc rồi đọc lại cũng không ngại vì truyện không dài mà, truyện giúp giải trí và tăng mức độ yêu đời. Thêm nữa là edit quá tốt, nhân hai lần độ hay. Tên truyện Trọn đời em nuôi anh Tác giả Nghiêu Tam Thanh Editor dipM Betamèo mỡ Chương 19 – Anh cô tới tìm cô này! Mạc Tùy nhìn thấy Trần Lương Sinh lúc đã gần tan làm. Anh ta mặc áo sơ mi trắng quần tây, khoác áo khoác đen, vô cùng phong lưu phóng khoáng. Nhân viên bảo vệ dắt anh ta đến trước mặt Mạc Tùy, cười nói “Tiểu Mạc, anh cô đến tìm cô này!” Mạc Tùy đặt khăn lau điện thoại xuống, đứng lên, “A, phải rồi! Hiếm khi anh mới tới khu này mà!” Trần Lương Sinh nhàn nhạt liếc cô, nói với người dẫn mình tới “Làm phiền anh rồi.” “Không sao đâu.” Anh bảo vệ ngờ nghệch lắc đầu, “Tôi đi trước đây.” Chờ người đó đi xa, Trần Lương Sinh mới từ từ nhìn sang đống lộn xộn bẩn thỉu bên chân Mạc Tùy, “Công việc thế này mà em thấy rất thoải mái sao?” Mạc Tùy xoăn xuýt mấy ngón tay dính bẩn của mình, “Em thích thế.” Trần Lương Sinh nhìn cô cúi đầu như thể để tùy anh ta muốn mắng muốn đánh thế nào cũng được liền cảm thấy bất lực, lắc đầu, bước lại gần, “Bị thương ở chân mà sao không nói với anh?” “Nói cũng chẳng để làm gì.” Cô nhỏ giọng lầm bầm. “Sao em biết được nói cũng không để làm gì?” “Anh đâu phải bác sĩ.” Trần Lương Sinh trừng mắt, “Ít ra anh còn có thể lái xe đưa em đi viện! Còn hơn là một mình em đi!” Mạc Tùy há miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào. “Muốn nói gì thì nói đi!” Cô lắc đầu, “Không, em nói gì được chứ.” Vốn định nói cho anh ta biết mình không đi một mình, nhưng nếu lôi chuyện này ra thế nào cũng sẽ cãi nhau, cô không rảnh. Anh ta giơ tay gõ gõ Mạc Tùy, ra lệnh “Ngồi xuống anh xem chân em thế nào.” Mạc Tùy không nghe, “Đông người qua lại trông chẳng ra làm sao cả.” “Em còn biết xấu hổ cơ à!” Trần Lương Sinh trừng mắt lườm cô, rồi nói tiếp “Ngồi xuống đi, anh che cho.” Mạc Tùy bị anh ta đẩy xuống ngồi lên băng ghế, cô nhìn anh ta ngồi xổm xuống trước mặt mình, trên gương mặt quá quen thuộc ẩn khuất lo lắng. “Muốn xem chân em thế, không sợ chân thối quá chết ngất luôn à?” Trần Lương Sinh cười liếc nhìn cô, “Anh còn từng bị em nhét tất vào mồm rồi đấy, có gì phải sợ?” Vụ này là do Mạc Tùy có việc tìm anh ta, kết quả hôm trước Trần Lương Sinh thức khuya quá, gọi thế nào cũng không dậy. Cũng tại hồi đấy còn bé, làm gì cũng không nghĩ, cô cởi luôn cái tất đang đi nhét vào miệng anh ta. Nghe nói cả ngày hôm đó đến cả ăn Trần Lương Sinh cũng nếm ra được mùi chân. Chân Mạc Tùy đã tháo băng, có điều vẫn phải kiêng nước, hàng ngày chỉ có thể lau mấy lần bằng khăn, trên ngón chân đau vẫn còn vết nước thuốc rất rõ ràng. Ngón chân không có móng lại còn bôi thuốc loang lổ nhìn khá đáng sợ. Trần Lương Sinh nhíu chặt lộng mày, ngón tay xoa nhè nhẹ trên chỗ bị thương, Mạc Tùy giật nảy lên, “Này, bẩn đấy!” Anh ta ngẩng đầu nhìn cô, không nói một câu nào, đột nhiên giơ tay tóm tai cô. Mạc Tùy tránh trái tránh phải, “Vừa mới sờ vào chân xong, a, đừng đụng vào em!” Trần Lương Sinh cố tình sờ mấy cái rồi mới thôi, sau đó giúp cô đi tất. Mạc Tùy rụt chân lại, “Để tự em làm.” “Đừng nhúc nhích.” Trần Lương Sinh đẩy tay cô ra, “Hồi bé em đi vệ sinh còn để anh chùi cho đấy, giờ còn tránh cái gì!” Mạc Tùy đơ ra, lúng túng nhìn anh ta, “Cứ lôi chuyện ngày xưa ra là sao.” “Sao không được? Tết năm nào người lớn cũng thích kể lại chuyện này còn gì?” Mạc Tùy bĩu môi không thèm nói nữa. Thu dọn xong thì cũng tan làm, Mạc Tùy bàn giao công việc xong liền đi rút tiền. Trần Lương Sinh vẫn đang đi theo, giờ Mạc Tùy cũng đành mang anh ta đi ăn cùng thôi, còn cố tình chọn đi cửa chính. Lên xe rồi, cô nhắn tin cho Tùy Kỳ bảo anh tự về. Tin nhắn vừa gửi được một giây, anh đã gọi điện thoại tới. “Cô đi đâu?” Mạc Tùy quay đầu liếc Trần Lương Sinh, Trần Lương Sinh tỏ mặt rất bình tĩnh cài dây an toàn, “À, tôi với mấy người bạn đi ăn, anh ăn trước đi.” Lúc đó Trần Lương Sinh quay sang cài dây an toàn cho Mạc Tùy, cô ngửa người ra sau. “Ăn xong rồi cô về chứ?” “Ừ, ăn xong tôi sẽ về.” “Dây này hơi chật, em dịch sang bên kia một chút.” Trần Lương Sinh đột nhiên nói. Tùy Kỳ lập tức yên lặng, chỉ còn tiếng gió thổi truyền qua điện thoại. Ngày nào anh cũng đứng chờ Mạc Tùy ở nhà để xe, mà cái ngõ đó gió rất lớn. Mạc Tùy nhíu mày nhìn Trần Lương Sinh, dịch người sang một bên, “Tôi cúp đây, anh tự về đi nhé.” “Chờ một chút,” Giọng anh buồn buồn, “Ai ở cạnh cô vậy?” “Bạn tôi.” “Bạn nào?” “Chậc, anh quan tâm mấy chuyện này từ bao giờ thế?” Mạc Tùy bị anh hỏi cũng khó chịu, “Cúp đây!” Trần Lương Sinh nhìn cô cúp điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên, “Không phải nói là người thuê chung thôi à? Sao nói chuyện nghe như người yêu vậy?” “Thân nhau thì nói thế, không được chắc?” Mạc Tùy nhướn mày, nghĩ một chút, lại nói “Không phải anh nói người yêu mới được ở chung à? Em đang cân nhắc việc thành người yêu với Tùy Kỳ đây.” Trần Lương Sinh bắt đầu nổ máy, anh ta hiểu Mạc Tùy, cô là điển hình cho kiểu người cố chấp không chịu làm theo lời người khác. Người ta bảo cô đi hướng tây, cô sẽ nhất quyết đi hướng đông. Nếu muốn chống lại người như thế, chỉ có thể dùng cái đầu. Biết sao được, ngoại trừ bốc đồng ra, chỉ số thông minh của cô là bằng không, quá ngốc! Lúc đầu tại anh tức giận quá mới quên mất. “Em muốn hẹn hò không phải là không được, nếu em thích cậu ta thì dẫn cậu ta về gặp chú Mạc đi. Em cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc có bạn trai rồi.” Anh ta vừa quay vô lăng, vừa làm như tùy ý nói. Mặt Mạc Tùy biến sắc, căm tức trừng anh ta, rồi quay ngoắt đi nhìn đường ngoài cửa xe. Vừa khéo lúc này là giờ tan tầm cao điểm nên người đi siêu thị cũng đông vô cùng. Họ ra đến cửa liền bị các xe khác chặn mất, chỉ đành chờ. Mạc Tùy nhìn cửa ra vào cho nhân viên lục tục có người lên xe đi ra, không lâu sau, Tùy Kỳ cũng ra. Anh không lên xe đi, mà dắt, đầu cúi gằm, mặt không cảm xúc. Đúng vậy, Tùy Kỳ đang rất không vui. Bạn của Mạc Tùy anh chỉ biết hai người là Phạm Tư Nhiễm và Tư Phàm, nhưng giọng nói lúc nãy rõ ràng không phải của hai người mà anh quen. Đó là ai? Mạc Tùy hình như rất thân với anh ta. Điều này làm anh rất khó chịu. Trước đây anh chưa từng nghĩ đến chuyện Mạc Tùy quen biết rộng đến mức nào, còn có bao nhiêu người mà anh không biết. Còn bây giờ anh có muốn mong muốn đến điên cuồng phải thăm dò điều đó. Mạc Tùy còn quá nhiều thứ anh không biết làm anh cảm thấy vô cùng khủng hoảng. Anh ghét cảm giác này. Trần Lương Sinh chú ý tới tầm mắt của cô, cũng quay đầu nhìn. Đó là một chàng trai đẹp đến mức chỉ một lần nhìn thấy cũng không thể nào quên được. Anh ta mím môi nhìn Mạc Tùy vẫn thất thần, không nhịn được híp mắt lại. Không khí lúc hai người ăn rất nhẹ nhàng, tốt hơn rất nhiều so với Mạc Tùy tưởng, như thể những xích mích trước đó hoàn toàn không tồn tại. Thật ra, có một số việc thực sự không nên nghiêm túc quá, điều này làm cô thấy rất thoải mái. Mạc Tùy cắn một miếng lên bánh bao nhân canh, hút sạch canh ở trong, rồi dìm cả vỏ bánh vào trong bát dấm cho bên trong đầy dấm rồi mới bỏ vào miệng. Đầu lưỡi bị kích thích mạnh mẽ, cô thoải mái nheo mắt lại. “Thói quen này phải sửa, ăn thế này dạ dày chịu sao nổi.” Trần Lương Sinh ngồi đối diện lành lạnh nói. Cô bất mãn nhìn lại, “Câu này anh nói bao nhiêu năm rồi đã thấy chán chưa?” “Em sửa thì anh sẽ không nói nữa!” Anh ta nhấp một ngụm đồ uống, nhướn mày, “Em đã sửa chưa?” “Không sửa đấy, cách ăn như thế cũng là tuyệt kỹ của em đó, không phải ai cũng làm được đâu.” Vừa nói vừa bỏ một miếng khác vào miệng. Trần Lương Sinh buồn cười, “Em còn làm như đáng tự hào lắm.” Mạc Tùy hừ một tiếng, rồi chuyển chủ đề, “Được rồi, làm sao anh biết em làm ở cửa hàng đó?” Cô chưa từng nói với anh ta, anh ta cũng không hề nhắc đến, không lý nào anh ta lại biết được cả. _____________________ cắt chỗ này cứ kì kì? Tên truyện Trọn đời em nuôi anh Tác giả Nghiêu Tam Thanh Editor dipM Betamèo mỡ Chương 5 – Tìm kế sinh nhai 2 Buổi tối hai ngày sau Phạm Tư Nhiễm gõ cửa nhà Mạc Tùy. Mạc Tùy ngậm quả táo ngồi khoanh chân dưới đất, hai tay ấn nút nhoay nhoáy điên cuồng, ánh mắt nóng rực như sắp bốc hỏa nhìn chằm chằm vào những bóng người sặc sỡ nhảy nhót trên ti vi, nhổ táo gào lên “Ra mở cửa!” Tùy Kỳ ngồi cạnh đang theo dõi trận game, nhặt quả táo cô vừa nhổ ra để gọn gàng xong rồi mới đứng lên! Phạm Tư Nhiễm không ngờ ra mở cửa lại là một người đàn ông lạ hoắc, không những thế còn là một người đàn ông lạ hoắc vô cùng đẹp trai. Cô lùi lại một bước, ngó lại biển số nhà, chắc chắn là mình không nhầm rồi mới cẩn thận nhìn từ đầu đến chân anh ta mấy lần, “Anh là ai?” Đúng lúc ấy, một tiếng hét bực dọc từ trong phòng truyền ra, sau đó là tiếng kêu của Mạc Tùy “Lão Phạm, vào đi!” “Mạc Tùy!” Phạm Tư Nhiễm đáp lại một tiếng, sau đó vẫn mang vẻ mặt khó hiểu, tránh qua Tùy Kỳ đi vào. Mạc Tùy đã ném tay cầm điều khiển, nhàn nhã ngồi trên chiếu gặm nửa quả táo, trợn mắt nhìn Phạm Tư Nhiễm, nhồm nhoàm nhai “Ăn cơm chưa?” Phạm Tư Nhiễm gật đầu ngồi xuống cạnh cô, nhỏ giọng hỏi “Ai đấy? Cậu bắt đầu mang đàn ông về nhà rồi đó à?” “Nói ra thì dài lắm! Chuyện mình nhờ thế nào rồi?” “Xong rồi, không thì mình đến đây làm gì!” Phạm Tư Nhiễm quay đầu liếc nhìn người đứng trong bếp một cái, “Này, cậu nói mình nghe một chút về anh ta đi, đừng bảo công việc đó là tìm cho anh ta đấy nhé?” “Tìm cho anh ta đấy!” Mạc Tùy ném hạt táo qua một bên rồi rút giấy ăn lau miệng, “Anh ta sẽ ở lại nhà mình một thời gian, nên tiện tìm cho anh ta một công việc luôn!” Mạc Tùy kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra cho Phạm Tư Nhiễm. Phạm Tư Nhiễm trừng mắt rất bất bình nhìn cô, “Cho một tên đàn ông ở nhà mình thì còn ra thể thống gì nữa! Trần Lương Sinh mà biết sẽ băm cậu ra là cái chắc!” Mạc Tùy giơ một ngón tay. “Cho nên cậu nhớ khóa cái mồm cậu lại!” “Muốn mình không nói cũng được, nhưng chuyện này đáng nghi lắm! Ngay cả…” Cô đột nhiên dừng lại, chờ Tùy Kỳ đặt hoa quả lên trước mặt các cô rồi đi, mới nói tiếp “Ngay cả người ta có xuất thân thế nào cậu cũng không biết mà đã cho ở rồi, to gan quá đấy. Cậu không sợ anh ta có ý đồ khác à?” “Rồi rồi, đừng nghĩ nhiều, mình đến tận đồn cảnh sát báo án rồi. Hơn nữa anh ta cũng đã ở đây hơn một tuần, nếu có ý đồ thì đã ra tay lâu rồi, sao phải chờ đến tận bây giờ?” Mạc Tùy vỗ vỗ vai Phạm Tư Nhiễm, “Yên tâm, mình còn chưa ngu ngốc đến mức bị người khác lừa đâu!” “Cậu mà không ngu á!” Phạm Tư Nhiễm lầm bầm. Mạc Tùy coi như không nghe thấy, “Cậu tìm được cho anh ta việc gì rồi?” “Phục vụ trong quán bar, vốn đang lo việc đó không hợp với bạn cậu, dù sao hoàn cảnh công việc cũng hơi rắc rối. Nhưng bây giờ nhìn lại cũng thấy hợp lắm, đúng là kiểu việc cho người không có cái gì như anh ta!” “Quán nào vậy?” “Quán của bạn A Phàm, mới mở ở gần chỗ rẽ đường Tân Giang đó!” Mạc Tùy nghĩ ngợi rồi gật đầu, “Tốt lắm, có người quen chiếu cố cũng tốt!” Phạm Tư Nhiễm ở đó khoảng hai tiếng mới bị bạn trai gọi điện bắt về. Đến lúc ấy Tùy Kỳ mới từ ban công quay về phòng. Anh rất lễ phép, từ khi Phạm Tư Nhiễm đến cho đến khi cô đi anh đều tự giác tránh qua chỗ khác cho hai người có không gian riêng nói chuyện thoải mái. Ánh mắt Mạc Tùy lướt qua cái mũi bị lạnh đỏ bừng và hai chân đút trong dép lê của anh. “Ngày mai anh bắt đầu đi làm, phục vụ trong quán bar. Đến lúc đó sẽ có người dạy anh, anh cũng phải khiêm nhượng một chút, gặp khách hàng ghê gớm thì cố mà nhịn, làm phục vụ không tránh được những chuyện như thế đâu!” Mạc Tùy nghĩ lại thôi, “Thôi quên đi, đến lúc đó anh tự cân nhắc, một hai câu cũng không giải thích hết được. Anh linh hoạt một chút là ổn!” Tùy Kỳ gật đầu, “Tôi biết rồi!” Thời gian làm việc của quán bar kéo dài đến tận khuya. Mạc Tùy đánh cho anh một cái chìa khóa cửa ngoài, còn treo thêm vào móc khóa một con gà màu vàng đầu tròn xoe. Ngày đầu tiên anh đi làm, Mạc Tùy gọi cả Phạm Tư Nhiễm và người yêu cô ấy đến cổ vũ. Họ tìm một cái ghế đệm để ngồi, kệ Tùy Kỳ đi theo quản lý. Vì còn sớm, trong quán cũng không đông người, ba người chơi xúc xắc, thỉnh thoảng nói chuyện đôi câu. Thời gian dần trôi, đến buổi tối, tiếng nhạc ồn ào bắt đầu vang lên, những ngọn đèn nhiều màu cũng điên loạn xoay chuyển. Mạc Tùy híp mắt hơi cúi người, bị đèn chiếu vào mắt rất khó chịu! Người anh em của Tư Phàm biết bọn họ ở đó nên có ý sang hỏi thăm. Nhìn anh ta khá trẻ, nhiều lắm cũng chỉ tầm 30, nhìn cách ăn mặc là biết dân ăn chơi. Anh ta trêu đùa trò chuyện với họ vài câu rồi gọi quản lý đưa Tùy Kỳ tới gặp mặt một chút, để sau này có gì cũng tiện chiếu cố. Tùy Kỳ nhanh chóng được quản lý dẫn ra, theo bản năng, anh đứng ở bên cạnh Mạc Tùy. Anh đã thay đồng phục, quần tây, áo sơ mi trắng, cộng với một cái áo gile màu đen, cổ đeo nơ màu bạc, dáng người nho nhã cao ráo như trúc, hơn nữa gương mặt lại đẹp trai, nhìn cực kỳ thích mắt! Anh lễ phép chào hỏi ông chủ của mình, anh ta vỗ vai anh cười khích lệ vài câu, rất khách khí, rất quy cách, nhìn không ra cái gì bất thường. Nhưng không biết có phải Mạc Tùy nhầm hay không, cô mơ hồ cảm thấy ông chủ trẻ tuổi kia vừa nhìn thấy Tùy Kỳ hai mắt đã phát sáng, dường như vô cùng hưng phấn! Tùy Kỳ nhanh chóng quay lại với công việc, hội Mạc Tùy ngồi một lúc liền đi về. Dù sao quán bar phải mở đến rạng sáng, ngày mai họ còn phải đi làm, không thể về muộn thế được! Mạc Tùy kéo chặt áo khoác co ro đứng ở cửa đợi xe, hai người kia đứng cạnh cô đang ngọt ngào ôm ôm ấp ấp sưởi ấm cho nhau, nói với nhau câu nào thì buồn nôn câu đó! “Tôi bảo này, hai người chọn thời điểm chút đi, không thấy tôi còn đứng đây à, mẹ nó chứ giữ hình tượng giùm cái!” Phạm Tư Nhiễm lườm cô một cái, hừ lạnh “Chị đây cứ thích thế đấy, cậu ghen tị chứ gì! Không thì cậu bảo tình yêu bé nhỏ của cậu ra đây ôm cậu đi!” Mạc Tùy trợn trắng mắt, từ khi nhìn thấy Tùy Kỳ đến giờ bà chị này đã tự động xem anh là người yêu của cô rồi. Trong đầu con gái đang yêu trừ mấy thứ vớ vẩn này ra thì đúng là không chứa được gì khác nữa mà. Cô cũng lười đính chính, có loại người người khác càng nói thì lại càng hăng! Phạm Tư Nhiễm đột nhiên chọc Mạc Tùy một cái, nhỏ giọng “Lão Mạc, mau nhìn kìa, Trần Lương Sinh!” Mạc Tùy hai mắt sáng ngời quay đầu nhìn lại, xa xa ở một lối ra khác Trần Lương Sinh đang ôm Triệu Yến Phi đi ra bãi đỗ xe. Anh ta theo bản năng nhìn sang hướng này, ánh mắt hai người chợt gặp nhau. Anh ta sửng sốt hơi khựng lại, sau đó thì thầm gì đó với Triệu Yến Phi rồi đi sang đây! Mạc Tùy cười lạnh, nhảy lên xe taxi vừa hay dừng lại, nghênh ngang rời đi! Trần Lương Sinh chạy vài bước rồi dừng lại, yên lặng nhìn chiếc xe lướt qua người. Người sau cửa sổ xe không thèm liếc nhìn anh ta đến một cái, anh ta không nhịn được híp mắt lại! Phạm Tư Nhiễm ôm eo Tư Phàm, tì trước ngực anh nhỏ giọng thầm thì, “Con khốn này dám chạy thật!” Tư Phàm vỗ vỗ vai cô, nhìn Trần Lương Sinh đến gần, cười chào hỏi trước “Thật khéo quá, hai người cũng đến chơi sao?” “Ừ, hôm nay vừa hay có buổi tụ hội ở đây!” Anh ta im lặng một chút, rồi mới nói “Mạc Tùy hôm nay không đi làm sao? Nó cũng bắt đầu đi bar từ khi nào vậy?” Phạm Tư Nhiễm tiếp lời, “Vừa hay hôm nay nó không có ca thôi. Bình thường cũng không đi bar bao giờ, hôm nay cơ bản là vì có một người bạn đi làm ở đây ngày đầu tiên, nên bọn em tới cổ vũ một chút!” “Vậy thì tốt, Mạc Tùy tùy hứng không hiểu chuyện, sau này hai người cố gắng khuyên bảo nó, đừng để nó tới mấy chỗ như thế này. Dù sao những nơi vàng thau hỗn loạn như thế cũng nhiều cám dỗ, mà nó thì lại đúng là kiểu người không kháng cự được sức hấp dẫn!” Phạm Tư Nhiễm và Tư Phàm nhìn nhau, đều gật gật đầu! Trần Lương Sinh lại nói “Mạc Tùy giờ đang ở đâu? Có thể cho tôi biết địa chỉ được không?” Phạm Tư Nhiễm khó xử “Không phải là em không nói, mà tính nó anh cũng biết rồi đấy, nếu em nói cho anh không chừng nó lại giận dỗi cả em, thôi tự anh gọi điện hỏi nó đi!” Khúc mắc giữa Mạc Tùy và Trần Lương Sinh không phải một hai câu có thể nói rõ. Phạm Tư Nhiễm cũng biết một chút ít, cô càng không thể đồng ý tiếp tay làm việc xấu, miễn tai họa về sau! Trần Lương Sinh cũng hiểu, gật đầu “Vậy chào hai người nhé!”

trọn đời em nuôi anh