bình bài thơ mẹ của anh
Nhà em vẫn tiếng ạ ời, Kẽo cà tiếng võng mẹ ngồi mẹ ru. Lời ru có gió mùa thu, Bàn tay mẹ quạt mẹ đưa gió về. Những ngôi sao thức ngoài kia, Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con. Đêm nay con ngủ giấc tròn, Mẹ là ngọn gió của con suốt đời. Bài Thơ Mẹ - Trần Quốc Minh.
- Viết bài thơ: + Bắt đầu bằng hình ảnh của người em muốn viết (ví dụ: Bàn tay mẹ chắn mưa sa – Bình Nguyên) hoặc hành động, suy nghĩ, tình cảm em dành cho người ấy (ví dụ: Con về thăm mẹ chiều đông – Đinh Nam Khương),… + Lựa chọn từ ngữ thích hợp để thể
Tổng hợp, sưu tầm những đề Đọc hiểu bài bác thơ mẹ của trần Quốc Minh không thiếu thốn nhất. Bạn đang xem: Bài thơ mẹ của trần quốc minh. Đọc hiểu bài xích thơ chị em của nai lưng Quốc Minh - Đề số 1. Đọc bài thơ sau và trả lời các câu hỏi ở dưới:
Mua Combo Truyện Tranh Thiếu Nhi Hay và Hấp Dẫn: Theo Bài Hát Của Cha + Gặp Mẹ Trong Trăng (những câu truyện ý nghĩa cùng hình ảnh sống động tạo cho bé cảm giác thích thú) giảm giá 0%.
Thơ Bùi Thị Quế Anh. Hai mươi ba năm, mẹ rời xa nhân thế, Nhưng với con mẹ vẫn ở đâu đây…. Mẹ vẫn bên con mỗi bước, mỗi ngày…. Con vẫn vẳng nghe tiếng mẹ cười, mẹ nói…. Hai mươi ba năm, cuộc đời bao thay đổi. Làng quê nay đã khác xưa nhiều…. Không còn đâu
Frau Aus Afrika Sucht Deutschen Mann.
Mẹ của anh February4 Phải đâu mẹ của riêng anhMẹ là mẹ của chúng mình đấy thôiMẹ tuy không đẻ không nuôiMà em ơn mẹ suốt đời chưa xongNgày xưa má mẹ cũng hồngBên anh mẹ thức lo từng cơn đauBây giờ tóc mẹ trắng phauĐể cho mái tóc trên đầu anh đenĐâu con dốc nắng đường quenChợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lầnThương anh thương cả bước chânGiống bàn chân mẹ tảo tần năm naoLời ru mẹ hát thuở nàoChuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anhNào là hoa bưởi hoa chanhNào câu quan họ mái đình cây đaXin đừng bắt chước câu caĐi về dối mẹ để mà yêu nhauMẹ không ghét bỏ em đâuYêu anh em đã là dâu trong nhàEm xin hát tiếp lời caRu anh sau nỗi lo âu nhọc nhằnHát tình yêu của chúng mìnhNhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùngGiữa ngàn hoa cỏ núi sôngGiữa lòng thương mẹ mênh mông không bờChắt chiu từ những ngày xưaMẹ sinh anh để bây giờ cho em. Bình luận
Anh đưa em về quê mẹ tháng ba Hoa gạo cháy, đỏ rực trời thương nhớ! Về lại cánh đồng, thời chăn trâu cắt cỏ Đào bới tuổi thơ…một thuở lắng trong hồn. Con đường kia, chiều chiều mỗi hoàng hôn Chiếc đòn gánh, uốn cong mình trên vai mẹ Trong ký ức của anh… hoàng hôn là như thế Mẹ trĩu nặng vai gầy… gánh trọn những gian truân. Mẹ của anh, thời đang độ tuổi xuân Hoa thẹn… liễu hờn… mỗi khi làng mở hội Nhọc nhằn gian nan… đêm hôm sớm tối Mẹ đánh đổi xuân thì… nuôi lớn giấc mơ anh. Củ khoai lang mùa giáp hạt mẹ để dành Nướng cho anh, còn mẹ chỉ húp bát canh rau sắn Tuổi thơ của anh cứ trôi đi đằng đẵng Mẹ vẫn oằn lưng mưa nắng khắp nẻo đường!!! Hoa lá tốt tươi nhờ những giọt sương Đời anh tốt tươi là nhờ những giọt mồ hôi của mẹ Con cá con tôm để dành cho đứa bé Mấy quả cà bung mẹ nêm mặn ăn dè. Chợ huyện đến phiên, mẹ bán sấu bán me Cuối ngày về, quà cho anh bánh rán Anh vô tư, ăn đến no đến chán Giật mình nhận ra… bụng mẹ sủi xèo xèo Sương gió vô tình… nắng cháy cứ bám theo Làm rám đen đôi má đỏ hây hây một thời xuân sắc Chưa một ngày nghĩ cho mình… mẹ tảo tần cóp nhặt Nhan sắc tàn phai rơi rụng khắp đường làng!!! Em bước nhẹ thôi, đừng làm đau những chiếc lá vàng Nó gợi nhắc cho anh nhớ về mùa thu trước… Hình ảnh mẹ anh trên cánh đồng lúa nước Đôi chân trần… đỉa cắn… máu chảy ròng. Ta có thể vì một ham muốn tầm thường mà bực tức trong lòng. Nhưng chẳng bao giờ chịu nhìn sâu vào tận cùng đôi mắt mẹ. Cảnh nghèo làng quê… ở đâu đâu cũng thế Mẹ vẫn trở mình trằn trọc mỗi đêm đông !! Hoa bưởi trắng ngần, tỏa hương ngát bến sông Nó tinh khiết, như tấm lòng của mẹ Mình yêu nhau, thương nhau nhiều như thế Cũng chẳng thấm gì so với mẹ thương ta!!! Phạm Huấn
Phải đâu mẹ của riêng anh Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi Mẹ tuy không đẻ không nuôi Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xongNgày xưa má mẹ cũng hồng Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau Bây giờ tóc mẹ trắng phau Để cho mái tóc trên đầu anh đen Đâu con dốc nắng đường quen Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần Thương anh thương cả bước chân Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao Lời ru mẹ hát thuở nào Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh Nào là hoa bưởi hoa chanh Nào câu quan họ mái đình cây đa Xin đừng bắt chước câu ca Đi về dối mẹ để mà yêu nhau Mẹ không ghét bỏ em đâu Yêu anh em đã là dâu trong nhà Em xin hát tiếp lời ca Ru anh sau nỗi lo âu nhọc nhằn Hát tình yêu của chúng mình Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng Giữa ngàn hoa cỏ núi sông Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ Chắc chiu từ những ngày xưa Mẹ sinh anh để bây giờ cho em. Hằng Nga bình luận ” Mẹ của anh” – bài thơ có đề tài chạm đến một vấn đề rất quen thuộc trong đời sống của phụ nữ chúng ta. Đề tài viết về mẹ, nhưng là mẹ của một nửa kia. Bài thơ thật ấm áp và chan chứa nghĩa tình. Ngay từ khổ thơ đầu tiên nhà thơ đã tâm tình với chúng ta những điều vô cùng có ý nghĩaPhải đâu mẹ của riêng anh Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi Mẹ tuy không đẻ không nuôi Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong Mẹ không phải của riêng anh đâu, mẹ là của chung chúng mình đấy. Mẹ tuy không đẻ không nuôi em nhưng em ơn mẹ suốt đời vì nhờ có mẹ em mới có anh. Mà sự hàm ơn ấy suốt cả cuộc đời em trả mẹ cũng chưa xong. Lí lẽ của Xuân Quỳnh thật giản dị và đúng như chân lí. Những câu thơ tiếp theo Xuân Quỳnh điểm lại những nỗi vất vả truân chuyên trong cuộc đời của mẹ bằng một sự cảm thông rất sâu sắcNgày xưa má mẹ cũng hồng Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau Bây giờ tóc mẹ trắng phau Để cho mái tóc trên đầu anh đen Đâu con dốc nắng đường quen Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần Thương anh thương cả bước chân Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao Ngày xưa mẹ cũng từng nhan sắc như bao người con gái khác, nhưng vì thức bên anh qua từng cơn đau nên giờ đây tóc mẹ đã bạc trắng. Cách viết rất hay với biện pháp đối lập Xuân Quỳnh đã tôn vinh công ơn của mẹ, và người đọc sẽ thấu hiểu sâu sắc vô cùng một điều mà ai cũng biết nhưng đôi lúc lại lãng quên“Bây giờ tóc mẹ trắng phau Để cho mái tóc trên đầu anh đen”. Cuộc sống nhiều vất vả của mẹ cũng được tái hiện qua những hình ảnh quen thuộc con đường dốc nắng, chợ xa gánh nặng. Mẹ tảo tần sớm khuya để anh khôn lớn, để bây giờ em có anh chính vì lẽ đó mà” Thương anh thương cả bước chân Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao”. Xuân Quỳnh thật đằm thắm và tình nghĩa khi viết những câu thơ trên. Em thương anh em cũng thương từng bước chân của mẹ đã từng lặn lội năm xưa. Thời gian trôi qua, anh đã thành nhà thơ, bóng dáng của mẹ có trong thơ anh, trong sự trưởng thành của anhLời ru mẹ hát thuở nào Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh Nào là hoa bưởi hoa chanh Nào câu quan họ mái đình cây đa Ở đây ta bắt gặp những lí thuyết khoa học rất quen thuộc Di truyền học và Môi trường học. Mẹ di truyền cho anh nguồn gen của mình để anh có cái tinh tế, thông minh của một nhà thơ. Mẹ tạo ra môi trường để anh phát triển được tài năng của mình. Vì thếXin đừng bắt chước câu ca Đi về dối mẹ để mà yêu nhau Đừng dối mẹ nhé anh. Dù là dối mẹ để yêu em. Lời khuyên là sự hi sinh của người con gái nhưng sự hi sinh ấy thể hiện nhân cách rất đẹp của người con gái ấy. Xuân Quỳnh không chỉ là nhà thơ viết bằng cảm xúc mà chị còn viết bằng trí tuệ và hiểu biết, điều này lí giải tại sao thơ Xuân Quỳnh có sức sống lâu bền đến thế. Xuân Quỳnh bằng tình cảm và trí tuệ đã chỉ rõ tình cảm của mẹ đối với mình- nàng dâuMẹ không ghét bỏ em đâu Yêu anh em đã là dâu trong nhà Mẹ không ghét bỏ em, em biết rõ điều đó. Em yêu anh nên em đã làm dâu của mẹ. ” Dâu là con” và em đã là con của mẹ. Thật chí lí và sâu sắc. Từ tình cảm với mẹ Xuân Quỳnh nghĩ về tình yêu của mìnhEm xin hát tiếp lời ca Ru anh sau nỗi lo âu nhọc nhằn Hát tình yêu của chúng mình Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng Giữa ngàn hoa cỏ núi sông Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ Em xin được hát tiếp lời ca của mẹ để ru anh sau bao nỗi lo âu nhọc nhằn của cuộc đời. Tình yêu của chúng mình thật nhỏ nhoi giữa không gian mênh mông và cuộc đời rộng lớn, giữa biếc xanh của hoa cỏ , núi sông và đặc biệt cũng thật nhỏ bé so với lòng thương yêu vô bờ bến của mẹ. Hai câu kết của bài thơ thật giản dị mà sâu lắngChắt chiu từ những ngày xưa Mẹ sinh anh để bây giờ cho em. Từ những nhọc nhằn, từ những chắt chiu của ngày xa xưa mẹ đã sinh anh cho em, chính vì vậy mẹ là ân nhân vĩ đại nhất của cuộc đời em. Anh yêu em bao nhiêu, anh tuyệt vời bao nhiêu, em càng ơn mẹ bấy nhiêu. Tình yêu của em giành cho anh tỉ lệ thuận với tình cảm em giành cho mẹ. Có còn gì xúc động hơn tấm lòng của con dâu giành cho mẹ ở những câu thơ này. Trong ” truyền kỳ mạn lục”, Nguyễn Dữ cũng đã viết về một người con dâu hiếu thảo là nàng Vũ Nương. Nàng đã thay chồng chăm mẹ trong những năn tháng chồng đi chinh chiến vô cùng chu đáo. Chính mẹ chồng nàng đã nói với nàng rằng trời xanh kia không bao giờ phụ lòng tốt của con. Rồi nàng Cúc Hoa trong vở chèo ” Tống Trân – Cúc Hoa” đã láy thịt của mình cho mẹ chồng ăn qua cơn đói khi bị lạc trong rừng. Từ những câu chuyện cảm động đó ta thấy bài thơ ” Mẹ của anh” của Xuân Quỳnh không phải chỉ thể hiện tấm lòng của nhà thơ mà còn là bài học đạo đức, là lời khuyên về cách sống cách cư xử đối với bạn đọc. ” Mẹ của anh” là bài thơ viết về tình cảm của con giành cho mẹ, nhưng không chỉ như thế bài thơ còn là tình đời, tình người sâu sắc. Vượt qua mọi giới hạn của thời gian, bài thơ mãi mãi thiêng liêng, mãi mãi có dư âm vang vọng trong lòng bạn đọc chính vì giá trị nhân văn đẹp đẽ của nó.
– Nhân kỷ niệm ngày Phụ nữ Việt Nam 20-10, Lê Xuân xin pots lại bài bình thơ “Mẹ của anh” của Xuân Quỳnh đã đăng trong tập “Lời đồng vọng” in năm 2005 làm món quà tặng các mẹ, các chị, các em – hơn một nửa của dân số của nhân loại. Đúng như nhà văn M. Gorky người Nga đã nói “Không có mặt trời thì hoa không nở/ Không có mẹ hiền, anh hùng, thi sĩ hỏi còn đâu?” Nhà phê bình Lê Xuân MẸ CỦA ANH Phải đâu mẹ của riêng anh Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi Mẹ tuy không đẻ không nuôi Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong. Ngày xưa má mẹ cũng hồng Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau Bây giờ tóc mẹ trắng phau Để cho mái tóc trên đầu anh đen Đâu con dốc nắng đường quen Chợ xa gánh nặng, mẹ lên mấy lần Thương anh thương cả bước chân Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao Lời ru mẹ hát thuở nào Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh Nào là hoa bưởi, hoa chanh Nào câu quan họ mái đình cây đa Xin đừng bắt chước câu ca Đi về dối mẹ để mà yêu nhau Mẹ không ghét bỏ em đâu Yêu anh em đã là dâu trong nhà Em xin hát tiếp lời ca Ru anh sau mỗi âu lo nhọc nhằn Hát tình yêu của chúng mình Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng Giữa ngàn hoa cỏ núi sông Có lòng thương mẹ mênh mông không bờ Chắt chiu từ những ngày xưa Mẹ sinh anh để bây giờ cho em Lời bình của Lê Xuân “MẸ CỦA ANH” – TẤM LÒNG THƠM THẢO CỦA NÀNG DÂU Từ xưa, ca dao đã có câu Thật thà cũng thể lái trâu/ Thương nhau cũng thể nàng dâu mẹ chồng để ám chỉ những mâu thuẫn không thể điều hoà nổi giữa mẹ chồng và nàng dâu trong xã hội cũ. Không ít những mối tình đẹp đã đổ vỡ chỉ vì mẹ chồng quá khắt khe, cổ hũ, hoặc tại nàng dâu đanh đá, quá trớn. Thơ văn ca ngợi tấm lòng mênh mông của người mẹ không phải là hiếm. Song rất ít những vần thơ do chính nàng dâu viết về mẹ chồng mình lại hay như bài Mẹ của anh của Xuân Quỳnh. Bài thơ đã làm rơi nước mắt và làm vui lòng bao bà mẹ chồng Việt Nam này được sáng tác năm 1973, trước khi Xuân Quỳnh về làm dâu bà Vũ Thị Khánh mẹ của nhà thơ Lưu Quang Vũ. Vợ chồng nhà thơ Xuân Quỳnh – Lưu Quang Vũ Có thể nói Xuân Quỳnh đã chinh phục được hoàn toàn trái tim của mẹ chồng bằng tất cả những suy nghĩ và việc làm chân tình của mình, mặc dù ban đầu mẹ Vũ không bằng lòng cuộc hôn nhân này. Cả bài thơ là một lời thủ thỉ tâm tình như lời ru. Trong đó vút lên một giai điệu chủ đạo ngợi ca, tự hào và biết ơn mẹ Phải đâu mẹ của riêng anh Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi Mẹ tuy không đẻ không nuôi Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong. Người mẹ nào mà chẳng cảm thấy mát lòng hả dạ khi nghe những lời nói ngọt ngào của nàng dâu với con trai mình như thế Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi. Chúng ta có sống trong cảnh các cụ bà ngày xưa phải làm dâu trăm họ với biết bao quy định khắt khe của lễ giáo phong kiến, chịu bao đắng cay tủi nhục của chế độ cũ, mới thấu hiểu nỗi lòng các bà, các mẹ. Xuân Quỳnh – hơn một lần đã lỡ chuyến đò tình- tự đáy lòng sâu xa, chị linh cảm hơn ai hết những âu lo, ước mong của mẹ chồng. Và bằng sự nhạy cảm của trái tim nữ sĩ, chị đã tái hiện một thời tần tảo của mẹ, làm sáng lên công “dưỡng dục sinh thành” ra anh Ngày xưa má mẹ cũng hồng Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau Bây giờ tóc mẹ trắng phau Để cho mái tóc trên đầu anh đen Đâu con dốc nắng đường quen Chợ xa gánh nặng, mẹ lên mấy lần. Chân dung người mẹ chỉ phác thảo bằng vài nét đơn sơ mà thật đẹp. Mạch trữ tình xen lẫn giọng tự sự cứ như một lời thỏ thẻ bên tai mẹ. Nào là Ngày xưa má mẹ cũng hồng/ Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau, nào là dốc nắng đường quen/ chợ xa gánh nặng… Xuân Quỳnh đã tạc được một “ngọn núi” cao bạc đầu mây phủ với mái tóc trắng phau như sương tuyết của mẹ và một ngọn núi trẻ trung là anh– người chồng lý tưởng của em, với mái tóc đen, đứng cạnh nhau bất tử cùng năm tháng Bây giờ tóc mẹ trắng phau/ Để cho mái tóc trên đầu anh đen. Câu thơ là một thần cú toả sáng sự hy sinh âm thầm của mẹ. Mẹ mỗi ngày thêm già vì bao vất vả lo toan, má chẳng còn hồng nữa, tóc chẳng còn xanh đen của một thời thiếu nữ. Nhưng cái màu hồng của đôi má và màu đen của mái tóc mẹ chẳng mất đi mà nó đã chuyển hoá sang hình hài người con Để cho mái tóc trên đầu anh đen. Câu thơ có sự đối lập giữa gìa và trẻ, giữa trắng và đen, giữa quá khứ và hiện tại, giữa nguyên nhân và kết quả làm ánh lên vẻ đẹp của tình mẫu tử. Mẹ không những cho anh hình hài dáng vóc mà còn cho anh cả một hồn thơ dạt dào. Anh lớn lên trong vòng tay êm ái của mẹ với bao chuyện kể và lời ru ngọt ngào từ thuở trong nôi. Nó là nguồn sữa quý hiếm, là ngọn gió mát lành góp phần tạo nên sự thành công cho những sáng tác của Lưu Quang Vũ sau này Lời ru mẹ hát thuở nào Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh Nào là hoa bưởi, hoa chanh Nào câu quan họ mái đình cây đa… Phía sau những lời ru ấy, Xuân Quỳnh còn ngầm thổi vào đấy một lời nhắn nhủ nhẹ nhàng tới các nhà thơ Thơ cần phải chân thành, giản dị, phải uống nguồn nước từ quê hương ruộng vườn, từ ca dao dân ca, cổ tích đến tấm lòng của mẹ. Thơ cũng như tình yêu không chịu sự dối lừa Xin đừng bắt chước câu ca/ Đi về dối mẹ để mà yêu nhau. Chính tấm lòng bao dung độ lượng của mẹ, và tình yêu của anh, đã cho em hơn hai lần tình yêu, và em đã tự nguyện là dâu trong nhà, tuy chúng mình chưa làm lễ cưới Mẹ không ghét bỏ em đâu/ Yêu anh em đã là dâu trong nhà. Câu thơ là lời của nhân vật trữ tình, và cũng là lời đồng ca, lời tự bạch của Xuân Quỳnh và Lưu Quang Vũ về tình yêu của chúng mình. Thấu hiểu, kính phục và biết ơn mẹ chồng, chị hát tiếp lời ca Ru anh sau những âu lo nhọc nhằn, làm vơi đi những khó nhọc đời thường. Chị luôn khát khao một tình yêu rộng lớn chân thành và mãnh liệt đến mức Vẫn ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa/ Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi Tự hát. Bởi chị đã hơn một lần run rẫy trước tình duyên tan vỡ. Nên giờ đây cái tình yêu mà theo chị nó rất nhỏ nhoi giữa một trời xanh không cùng này, rất cần sự giữ gìn, nâng niu. Thì đây, chính người mẹ chồng sẽ cho chị thêm một điểm tựa để tin yêu. Từ lòng biết ơn mẹ và tình yêu của anh, Xuân Quỳnh đã có một liên tưởng độc đáo Chắt chiu từ những ngày xưa/ Mẹ sinh anh để bây giờ cho em. Ba nhân vật mẹ, anh, và em như ba ngọn núi tựa vào nhau vững bền. Câu thơ nhỏ nhẹ đầy nữ tính. Có mẹ mới có anh. Và có anh, em mới có được một tình yêu như thế. Chính mẹ đã cho em hai lần tình yêu. Mẹ của anh và cũng là mẹ của chúng mình, mẹ của tình yêu, và cao hơn nữa là mẹ của hồn thơ. Tấm lòng hiếu thảo, dịu hiền, chân tình và biết ơn của một nàng dâu như Xuân Quỳnh giành cho mẹ chồng như thế thật đẹp và quý hiếm, ít thấy trong thơ ca Việt Nam. Tiếc thay! chị đã vội ra đi quá sớm khi chưa kịp làm một người mẹ chồng thơm thảo./. Post Views 48
bình bài thơ mẹ của anh