nghe nói tôi là vợ anh

Trạng thái: Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh? Là tựa truyện dành cho lứa tuổi teen, thuộc thể loại ngôn tình, sủng. Bảy năm đã trôi qua kể từ ngày Lâm Hoan Hỉ thấy Cảnh Dịch trên màn ảnh nhỏ lần đầu tiên, đem lòng ngưỡng mộ anh, đem lòng yêu anh và theo đuổi anh tới cùng. Trong Nghe xong câu ấy, tôi liền bước nhanh, tự nhiên trong lòng có chút sụp đổ. Tôi nhớ lại lời một người bạn khi biết tôi yêu anh ấy: "Mình biết người đàn ông này, vợ anh ta rất xinh đẹp. Hai người họ cưới nhau từ thuở tay trắng, cùng đồng cam cộng khổ làm nên sự nghiệp. Cảnh Dịch nhìn cô từ hạt bụi nhỏ bé nở rộ thành đoá hoa hồng chói mắt, nhìn cô đối mặt với phóng viên từ khi không biết xử lý như thế nào cho đến khi thành thạo, nhìn cô từng bước trở thành sự ủng hộ lớn nhất của anh. Nhưng mà Cảnh Dịch chưa từng hỏi cô: Là sao lại muốn trở thành người đại diện, hay là chỉ vì muốn ở bên cạnh anh". Đọc tâm sự anh cần thành công nên chia tay tôi tại chuyên mục tình yêu giới tính hay truyen18.com nói về anh cần thành công nên chia tay tôi Tâm sự anh cần thành công nên chia tay tôi Gia đình và họ hàng nhà anh đều muốn chúng tôi đến với nhau nhưng anh vẫn nói chia tay vào đúng sinh nhật tôi. Gia đình tôi và anh có họ Bà Nga: Tổng cục Hai là cơ quan tình báo của quân đội Việt Nam, theo như tôi hiểu. Lời khai vợ Trịnh Xuân Thanh: Những tình tiết đáng chú ý. Sau phần khai Frau Aus Afrika Sucht Deutschen Mann. Edit Cải XanhLâm Hoan Hỉ dùng một đêm để chấp nhận sự thật chuyện mình mất trí nhớ, còn trở thành người đã có chồng. Thực ra trong lòng cô cũng không nguyện ý chấp nhận, cô thà tin rằng mình xuyên qua, bị cướp, trọng sinh, mà không phải trở thành vợ của " thầy chủ nhiệm ".Hiện tại anh còn muốn ở bệnh viện quan sát, ngoại trừ Trang Phong và một người là thư ký Chu ở bên ngoài, còn có cả người giúp việc thì bên cạnh Lâm Hoan Hỉ chỉ còn Cảnh Dịch, vậy cha mẹ cô ở đâu, Lâm Hoan Hỉ cũng không dám xuân trời trong lành, từng tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ trong suốt, tạo nên một bức tranh lộn xộn trên mặt đất với những đốm Hoan Hỉ liếc mắt nhìn Cảnh Dịch đang ngồi trên ghế sô pha, người đang ông chân vắt chéo, hai tay xương cốt rõ ràng đặt trên đầu gối, anh đang chợp mắt, khuôn mặt đẹp trai thiếu sức thật sự là chồng của cô?Lâm Hoan Hỉ không nén nổi nghi thực dáng dấp của Cảnh Dịch đẹp, khí chất cao quý, nhưng lại có có cảm giác kiêu ngạo, cho nên Lâm Hoan Hỉ không thích anh như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Hoan Hỉ, lông mi Cảnh Dịch hơi run, ánh mắt rời trên người cô." Sao lại nhìn anh chằm chằm như vậy? "Trong lòng Cảnh Dịch rất chờ mong Lâm Hoan Hỉ có thể nói ra năm chữ Bởi vì anh đẹp quả...." Cảnh tiên sinh, khi nào thì ngài đi? " Lâm Hoan Hỉ ánh mắt trông mong nhìn Cảnh Dịch, " Ngài không bận sao? Nghe nói ngài là đại minh tinh mà, không phải minh tinh đều là người vô cùng bận rộn sao? "Cảnh Dịch nắm chặt nắm tay, hàng lông mày từ từ hiện ra vẻ bất mãn, lại bị anh giấu đi, Cảnh Dịch vân đạm phong khinh nói " Công việc không quan trọng bằng vợ."Nhìn bộ dạng không phải là chuẩn bị Hoan Hỉ mất mát thở dài, im lặng một lúc, nói " Cảnh tiên sinh, tôi có thể dùng điện thoại của ngài một chút không? "Cô đang chờ mong cho nên lại trở nên lúng âm trong trẻo nhưng lạnh của của Cảnh Dịch vang lên " Điện thoại của anh chỉ có vợ anh mới được xem."Lâm Hoan Hỉ "...."Lâm Hoan Hỉ " Vậy coi như tôi không cần."Nói xong, cô nhắm mặt lẳng lặng nằm trên dù Lâm Hoan Hỉ không nói gì, nhưng Cảnh Dịch cũng nhìn ra tâm tình cô không được kỳ diệu, Lâm Hoan Hỉ trước khi mất trí nhớ như là một yêu tinh, cả ngày quấn lấy anh, có cơ hội là làm nũng với anh, tay miệng cùng sử dụng để chiếm tiện nghi. Có thể nói trong tình cảm này, Lâm Hoan Hỉ ở vị trí chủ đạo, mà Cảnh Dịch trầm lặng nội tâm lại âm thầm hưởng thụ sự kiểm soát của cô ấy đối với giờ Lâm Hoan Hỉ mất trí, cho dù là ký ức hay tính cách đều quay lại lúc mười bảy tuổi, cô không còn làm nũng với anh, cũng không có bất cứ cử chỉ thân mật gì với anh, thậm chí... không hề yêu Dịch lại cảm thấy trong lòng phiền toái và bất an, anh là một người cố chấp, nhận định một người chính là cả đời, nhận định một đoạn tình cảm sẽ thật bền lâu, nhận định Lâm Hoan Hỉ... thì chính là Lâm Hoan Hỉ." Đây." Cảnh Dịch lấy điện thoại ra đưa qua, " Mật khẩu màn hình là sinh nhật của em."Lâm Hoan Hỉ híp mắt, thấy trên tay anh là cái điện thoại màu đen tản ra tia sáng của kim loại, Lâm Hoan Hỉ hơi động lòng, nghĩ đến câu nói của anh lúc nãy, lại kiêu ngạo không cầm lấy " Tôi không cần, người nào đó nói chỉ là vợ mới có thể dùng điện thoại của anh ta."Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hoan Hỉ tràn đầy vẻ khó chịu, khóe môi Cảnh Dịch hơi nhếch lên, anh thu lại nụ cười, đặt điện thoại trên tủ đầu giường " Anh đi ra ngoài một chút, một lúc sau quay lại."Tiếng nói vang lên, Cảnh Dịch xoay người ra khỏi Hoan Hỉ nhìn về phía cửa, lại đợi một lúc, xác định anh sẽ không đi vào Lâm Hoan Hỉ mới không kiềm chế được cầm lấy điện thoại, như vậy anh cũng không biết là cô đã trung nhìn màn hình, Lâm Hoan Hỉ ôm thái độ hoài nghi nhập ngày sinh nhật mình vào, tinh một tiếng, điện thoại được mở/Cho đến khi thấy ảnh nền điện thoại, Lâm Hoan Hỉ mở to hai một đôi nam nữ, người phụ nữ mặc bikini màu xanh đậm, màu sắc đó làm tôn lên là da tuyết trắng của cô, tóc cô còn hơi ướt, hai cánh tay ôm chặt cổ người đàn ông, thân thể cùng người đàn ông đó dính chặt vào nhau không thể tách rời, cô hôn anh, mà anh nhìn vào ống kính, vẻ mặt như trước không chút gợn sóng, giữa hàng lông mày lại toát ra một chút dịu là Cảnh Dịch, nữ là Lâm Hoan Hoan Hỉ sợ đến mức tay run run, không dám nhìn màn hình nữa, liền ấn vào icon thấy số người hâm mộ của Cảnh Dịch, Lâm Hoan Hỉ sợ đến mức giật triệu!Bây giờ tôi có thể nói chuyện với anh một chút được không!Lâm Hoan Hỉ nhấn vào phần phổ biến, mắt liền thấy được đầu đề câu chuyện - Người đại diện của Cảnh Dịch gặp tai nạn xe, tiếp theo là Lâm Hoan Hỉ gặp nạnGặp nạn?Lời này nghe sao không thấy thoải mái nhỉ?Cô nhấn vào trang đầu, trong đó có chi tiết tin tức của cô, cư dân mạng luôn giữ thái độ phần nhiều là mong cô sớm đó, Lâm Hoan Hỉ xấu hổ tìm kiếm Trang Phong, thanh tìm kiếm rất nhanh hiện ra trang chính của Trang Phong, ảnh đại diện của hắn là hình tiểu trư nhìn giống cái máy sấy, phía dưới là dòng chữ trắng [ Bạn không nên chọc giận tôi khi mới 5 tuổi mà trong tay lại cầm vũ khí có sát thương lớn]Lâm Hoan Hỉ mất trí nhớ không rõ cái gì gọi là biểu tình bao, chẳng qua là cảm thấy rất thú vị, quên luôn đây là điện thoại của Cảnh Dịch, cứ như vậy mà lưu về điện có thể nhanh chóng khiến Lâm Hoan Hỉ hiểu rõ những gì cô đã quên, ngoại trừ một số điều cần thiết bên ngoài, Lâm Hoan Hỉ cũng biết quan hệ của Trang Phong và Cảnh Phong là ca sĩ, là ngôi sao tuổi còn nhỏ mà đã được debut cho nên có rất nhiều fan mẹ, mà Cảnh Dịch lại là diễn viên, theo lý thuyết hai người không bao giờ gặp nhau, nhưng hết lần này đến lần khác Trang Phong lại là fan não tàn của Cảnh Dịch, da mặt dày lấy được phương thức liên lạc và cơ hội hợp tác, từ đó bắt đầu làm người hâm mộ cuồng một blogger cố ý cắt ghép thành một video, phóng viên hỏi Trang Phong có quan hệ như thế nào với Cảnh Dịch, khi đó Trang Phong mặc một áo khoác màu đen, mang theo kính mắt tròn viền bạc, hướng về phía ống kính cười quyến rũ " Tôi và Dịch ca quan hệ rất tốt, chúng tôi là bạn bè thân thiết."Tiếp theo hình ảnh rời đến mặt của Cảnh Dịch, người đàn ông mặc âu phục vẻ mặt lạnh nhạt quay về phía máy ảnh, mắt như hồ viên hỏi " Trang Phong nói anh và hắn quan hệ rất tốt, hai người là bạn bè thân thiết, có đúng vậy không? "Cảnh Dịch giọng nói lạnh lùng " Không phải, chúng tôi không quá quen."Tự mình làm mất mặt, vô cùng xấu đó, sau đó người hâm mộ của Trang Phong lưu lại bộ dáng lúc đó của hắn thành hình ảnh, phía dưới ghi chữ - Trang Phong bán ngốc, mong muốn đơn xong video Lâm Hoan Hỉ ủy khuất thay Trang Phong, Trang Phong đáng yêu như ánh mặt trời, Cảnh Dịch dựa vào cái gì mà coi thường người ta?Tắt weibo đi, Lâm Hoan Hỉ mở phần bấm số, ở góc trên hiện ra một dãy số quen thuộc, đây là số điện thoại nhà của cô, nhưng mà cô không dám gọi....Lâm Hoan Hỉ cắn môi, nhìn chằm chằm mấy chữ số, viền mắt không khỏi chua khịt khịt mũi, cẩn thận thoát ra, đặt điện thoại lên tủ, sau đó nằm xuống vờ như chưa có chuyện gì xảy Hoan Hỉ vừa mới nằm xuống không lâu, cửa phòng bệnh bị người đẩy Dịch thong thả bước vào, cầm điện thoại lên, ngước mắt nhìn Lâm Hoan Hỉ " Lúc anh không có mặt, em có lén xem điện thoại của anh không đấy? "Lâm Hoan Hỉ chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng " Không có, chính trực như tôi chưa bao giờ nhìn lén đồ của người khác."Cảnh Dịch nhíu mày " Kỳ quái, vậy cái tiểu trư Bội Kỳ* này sao lại chạy đến album ảnh của anh? "* Là con lợn Peggy, cũng chính là cái ảnh đại diện weibo của anh Trang Phong Hoan Hỉ "...."*Sau vài ngày ở bệnh viện, thân thể Lâm Hoan Hỉ cũng không còn gì đáng ngại nên làm thủ tục xuất là lần đầu tiên cô ra cửa sau hơn nửa người theo thường lệ đi ra từ cửa sau, Cảnh Dịch đeo khẩu trang và kính mắt mang theo túi lớn túi nhỏ, thân mật hộ tống bên cạnh xe bảo mẫu, xe từ từ lăn Dịch tháo khẩu trang và kính râm xuống, từ trong túi lấy ra một viên ngậm đưa đến " Này, đề phòng say xe."Lâm Hoan Hỉ hơi say xe, cô cầm lấy viên ngậm, mùi chanh nhàn nhạt kích thích mũi cô, sau đó, Lâm Hoan Hỉ nghe Cảnh Dịch nói " Cha mẹ em hôm nay đã đến đây.""...."Anh còn nói " Phỏng chừng đã đến nhà chúng ta rồi."Lâm Hoan Hỉ.... lòng như tro nguội. ReviewNGHE NÓI TÔI LÀ VỢ ANH?Tác giả Cẩm ChanhThể loại Hiện đại, showbiz, sạch sủng sắc, ngọt ngào thâm tình, dài 75 chươngTình trạng Hoàn edit-Trước sau, Cảnh Dịch có cảm giác mình yêu hai người, mà hai người này đều là Lâm Hoan phải xuyên không gì cả, mà chỉ là hai giai đoạn khác nhau của quá trình yêu đương. Ở chính giữa của hai giai đoạn này, là tai nạn giao thông của Lâm Hoan Hỉ. Sau khi đăng ký kết hôn cùng Cảnh Dịch được hai ngày, cô bị tai nạn và mất đi trí nhớ. Không phải tất cả, mà chỉ là khoảng thời gian bảy năm, vừa vặn là trước khi gặp anh một năm. Thế nên, vừa tỉnh lại, câu đầu tiên cô nói với ảnh đế nổi tiếng bậc nhất giới giải trí lúc bấy giờ chính là nghe nói tôi là vợ anh?Cảnh Dịch vô cùng hụt hẫng, nhưng cũng rất nhanh chóng thu hồi cảm xúc, tận lực chăm sóc để mang cô về lại bên cạnh mình. Đối với anh mà nói, tất cả những chuyện này vô cùng xa lạ, kể cả Lâm Hoan Hỉ. Bởi vì quãng thời gian trước, là cô theo đuổi anh, lăn lộn trong cái vòng tròn đầy thị phi này, từng bước phấn đấu trở thành người đại diện của anh, và cuối cùng là trở thành vợ của người trước mặt Cảnh Dịch lúc này, lại không hề nhớ một chút nào về những việc đó, cho nên phản ứng của cô đối với anh là cực kỳ bài xích. Nhưng mà chết tiệt, lý trí thì như vậy, nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời. Cô không nhớ anh, nhưng lại nhớ những động chạm thân thể với anh, nhớ những cảm giác gần gũi do anh mang lại. Cuối cùng, Cảnh Dịch đành phải dùng biện pháp ngắn hạn về thể xác này để đánh một trận chiến dài hơn, giúp cô từ từ khôi phục trí là, Cảnh Dịch không thể ngờ rằng, người mà mình yêu trước khi mất trí và Lâm Hoan Hỉ với ký ức dừng lại ở năm 17 tuổi, lại có sự khác biệt lớn như của trước kia lạnh lùng dứt khoát, mang một loại khí thế bức người, mạnh mẽ theo đuổi anh cho đến khi anh thực sự rung động. Nhưng cô của lúc này, lại là một cô gái thanh thuần, không cất giấu quá nhiều ưu tư, không cẩn trọng dè dặt, không gồng mình cố gắng đến mệt Dịch từng sợ hãi, bởi vì anh đọc được trong mắt cô không còn sự khao khát anh, không còn sự ham muốn chiếm hữu anh của ngày trước. Thế nhưng, Cảnh Dịch cũng vô cùng nhạy bén phát hiện ra, ở đoạn giữa của quá khứ mà anh không biết ấy, nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra với cô gái của thật chứng minh, đúng như vậy. Lâm Hoan Hỉ mạnh mẽ mà anh biết vốn đã trải qua một biến cố rất lớn, và lá thư mà anh nhận được bảy năm trước chính là lúc cô cảm thấy gần như là tuyệt vọng. Cảnh Dịch không còn nhớ rõ vì sao mình lại hồi âm bức thư ấy, nhưng Lâm Hoan Hỉ đã nói rằng, nhờ nó mà cô đã dũng cảm bước vào con đường này, dũng cảm đến gần anh, và dũng cảm yêu Dịch chỉ đơn thuần tiếp nhận một Lâm Hoan Hỉ đã tự dẹp bỏ mọi rào cản, mọi khó khăn, mang đến cho anh một Lâm Hoan Hỉ lạc quan và không thể đánh bại. Thế mà giờ đây, anh giống như là làm ngược lại hoàn toàn, từng bước thật sự đi vào cuộc sống của cô, cùng cô tìm hiểu những biến cố đó, và khiến cô yêu anh một lần với Lâm Hoan Hỉ, việc thức dậy với một thân phận hoàn toàn mới khiến cô vô cùng bối rối. Mặc dù Cảnh Dịch trong trí nhớ là một người xa lạ, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự quan tâm lo lắng của anh, sự chân thành trong tình yêu của anh dành cho cô. Thế nên, Lâm Hoan Hỉ dần dần cũng cảm thấy, có lẽ trong quá khứ, cô thực sự đã từng yêu người đàn ông này. Bởi vì hiện tại, cô cũng đã bắt đầu yêu Dịch và Lâm Hoan Hỉ là người của thế giới showbiz, dường như không có mấy ai là thật lòng. Những chiêu trò, những thủ đoạn đương nhiên không thiếu. Nếu như ngày trước là Lâm Hoan Hỉ với tư cách người đại diện luôn ra mặt cản trở sóng gió cho anh, thì bây giờ là lúc Cảnh Dịch dùng thân phận ngôi sao của mình đứng ra che chở và bảo vệ anh yêu em lần đầu là do em theo đuổi khiến anh yêu em thêm lần nữa thì chỉ có thể là do anh cảm thấy không thể sống thiếu em rồi, phải không Cảnh Dịch?Có thể nói, câu chuyện chính là hành trình theo đuổi vợ của ảnh đế Cảnh Dịch. Rất ngọt ngào nhưng cũng rất chông gai. Bởi vì anh thuộc tuýp người sống nội tâm. Nếu khi đó Lâm Hoan Hỉ không kiên trì theo đuổi anh thì có lẽ anh sẽ ứng với cái danh hiệu “hòa thượng” mà giới giải trí đặt cho mình mất mà ai rơi vào lưới tình cũng vậy thôi. Cảnh Dịch yêu Lâm Hoan Hỉ là sự thật, thế nên mới có thể nhẫn nại cùng cô tìm hiểu quãng thời gian đã mất, mới có thể cùng cô vượt qua sóng gió mà cô vẫn luôn giấu anh chịu đựng một qua bóng tối của quá khứ, cảm nhận tình yêu thương của tất cả mọi người dành cho mình, Lâm Hoan Hỉ từng bước chấp nhận con người của mình ở hiện tại. Có khác chăng, chính là người đàn ông bên cạnh đã trở thành chỗ dựa vững chãi cho cô, khiến cô không còn phải tự mình gồng gánh nữa, thoải mái nhẹ nhàng ở bên anh, vui vẻ được làm công việc mà mình thực sự yêu quãng thời gian tìm lại chính mình của Lâm Hoan Hỉ, còn có rất nhiều sự giúp đỡ đáng yêu khác. Trang Phong, thần tượng của các cô gái trẻ nhưng lại sợ Cảnh Dịch đến mất mật, cô gái Từ Tinh Tinh hoạt bát đáng yêu cùng nam thần Tô Dục lạnh lùng, các chàng trai trẻ tuổi năng động nhà hàng xóm, còn có một Tô Diễm lạnh lùng cao ngạo không biết cách thể hiện tình yêu. Còn có, sự vui nhộn của hai bên gia đình trưởng bối khiến câu chuyện trở nên vô cùng sinh chuyện sủng ngọt với những tình tiết đi ngược lại với motif thông thường. Yêu rồi mới tìm hiểu, hiểu rồi mới có thể xác định, là người đó chứ không phải ai dù là Lâm Hoan Hỉ trước kia hay bây giờ, mọi suy nghĩ của cô xuất phát điểm đều là Cảnh Dịch vì giấc mơ trở thành nhà thiết kế của Lâm Hoan Hỉ, từ bỏ ngôi vị ảnh đế. Anh nói, giấc mộng của anh, trước tới nay… đều là by Lâm PhiBìa Lương Tiệp Dư*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban Edit Cải Trắng Sau một đêm nghỉ ngơi, mắt của Lâm Hoan Hỉ đã tốt hơn. Đúng bốn giờ buổi chiều, bọn họ chuẩn bị mọi thứ để đến tham gia tiệc rượu nhà họ Hoan Hỉ đứng từ trên cầu thang nhìn xuống Cảnh Dịch đang đứng giữa phòng khách. Thân hình anh cao lớn, trên người mang một bộ âu phục cắt may tinh tế, khuôn mặt lạnh lùng của anh bỗng nhiên rơi vào tầm mắt Dịch chậm rãi đi tới, đứng ở dưới cầu thang mà hướng mắt lên nhìn cô." Mắt đã tốt hơn chút nào chưa? "" Khá hơn nhiều rồi. " Lâm Hoan Hỉ gật đầu " Nhưng vẫn hơi hồng, qua ngày mai chắc sẽ khỏi hẳn. "Nghe xong, khóe môi Cảnh Dịch hơi nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt " Vậy là tốt rồi. "" Cảnh Dịch, chúng ta phải đi thôi. "Từ cửa truyền tới tiếng Niếp Lan thúc giục, anh đi tới bên cạnh cô, khom lưng xuống, miệng kề sát bên tai cô " Anh đi đây. "" Đi đi. " Lâm Hoan Hỉ vẫy vẫy tay với anh " Thật ra tôi cũng muốn đi cùng, tôi thật sự muốn mặc cái váy đó. "Bộ váy màu xanh lam điểm xuyết thêm vài bông hoa nhỏ trong suốt, nó thỏa mãn tâm hồn thiếu nữ của Dịch cười cười " Đợi anh trở về. "Dứt lời, Cảnh Dịch xoay người rời đi, bóng người anh nhanh chóng khuất sau cánh thở của anh dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, Lâm Hoan Hỉ đưa tay xoa xoa lỗ tai. Cô xem nhẹ thứ tình cảm kỳ lạ đang nảy nở trong lòng mình, cô đi vào phòng khách mở TV lên mở TV lên, vừa hay trên đó đang chiếu chương trình giải trí. Những người khác có thể Lâm Hoan Hỉ không biết, nhưng cô chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra chàng trai trẻ có nụ cười rạng rỡ là Trang Phong. Người hắn như tỏa ánh sáng ra tứ phía, lập tức xua tan được đám mây mù trong lòng Lâm Hoan Hỉ." Cảnh tiên sinh, Trang Phong lớn lên thật sự rất đẹp. "Lâm Hoan Hỉ nói xong, cô chợt nhớ ra anh đã rời khỏi nhà nhíu mi, một mình ở trong căn phòng rộng lớn thế này, cô thấy thật cô trang viên Mộc Cẩn tới nhà họ Từ phải mất một tiếng đi đường, đợi tới khi Cảnh Dịch tới nơi thì người tham gia đã tới không họ Cảnh ở Giang thành rất có danh tiếng, từ đời này sang đời khác đều có nhân vật lớn, khi ba người vào tới cửa, họ đã thu hút không ít ánh mắt của mọi số mọi người đều đang nhìn Cảnh đám đông, khí chất của anh vô cùng nổi bật, là cái khí chất thanh cao. Chỉ là ánh mắt của anh có phần quá xa cách, không có chút tình cảm nào. Cho dù có cô gái nào động tâm với anh, ngỏ ý muốn tiếp cận anh, thì cũng vì ánh mắt ấy mà lùi lại ba bước." Lão Cảnh tới rồi! " Thấy bạn tốt tới, Từ Hạo Lâm tươi cười, đích thân ra nghênh đón." Một thời gian không thấy rồi, lão Từ càng lúc tinh thần càng tốt thì phải. "" Gặp được việc tốt thì tinh thần sáng khoái chứ sao, tôi ngày đêm mong chờ mãi con gái tôi mới từ Mỹ trở về đấy. " Từ Hạo Lâm nói, ngay sau đó tầm mắt ông dừng trên người Cảnh Dịch đang im lặng không nói, ông nhìn anh vài lần, còn sợ mình nhận nhầm " Đây là... Tiểu Dịch? "" Cảnh Dịch, chào hỏi chú Từ một tiếng đi. "Cảnh Dịch thuận miệng chào một tiếng " Chú Từ. "Nhưng trong giọng nói không có chút tình cảm nào." Lần trước gặp Tiểu Dịch đã là mấy năm trước rồi, không ngờ mấy năm sau đã là đại minh tinh. "Cảnh Kính Nham nói " Đừng nhắc tới cái này, chỉ cần nhắc tới là tôi tức giận muốn chết. Tên nhóc này rất có tài trong lĩnh vực hội họa, nhưng nó lại không đi theo tôi học tập, cứ quyết dấn thân vào nơi hỗn loạn đó. Không nói tới nó nữa, chúng ta qua bên kia tâm sự chút đi. "Mắt thấy Cảnh Kính Nham và Từ Hạo Lâm đã đi xa, Cảnh Dịch nới lỏng cà vạt, anh xoay người đi về hướng ngược lại." Cảnh Dịch, con đi đâu thế? "Cảnh Dịch cũng không quay đầu lại, chỉ nói với Niếp Lan " Con đi ra đây một chút. "Khi còn nhỏ, Cảnh Dịch đã theo bố mình là Cảnh Kính Nham tới nhà họ Từ vài lần. Tuy rằng đã nhiều năm rồi nhưng anh vẫn nhớ được lối đi của căn nhà này. Mở cửa, Cảnh Dịch đi ra vườn hoa của căn nhà. Hoa mẫu đơn trong vườn đã nở, bao nhiêu loài hoa trong vườn đua nhau khoe sắc, tranh nhau khoe mình dưới ánh mặt trời, đẹp tới không nói nên mẫu đơn ở Nguyệt Nha hình như cũng sắp nở tới thị trấn Nguyệt Nha, anh liền nhớ tới Lâm Hoan Hỉ. Mà nhớ tới Lâm Hoan Hỉ, nét mặt anh bỗng trở nên dịu dàng lấy điện thoại ra, mở camera trước của máy ảnh lên, anh hướng di động chụp mình cùng một vườn hoa mẫu đơn phía sau. Chụp xong, anh gửi ảnh qua wechat cho Lâm Hoan Hỉ.[Cảnh Dịch Đẹp không?]Lâm Hoan Hỉ ở nhà rảnh rỗi hết ăn rồi nằm, lúc đang ăn bắp rang bơ thì nhận được tin nhắn của mở hình ảnh, cô nhìn hình mà Cảnh Dịch gửi tới vài Hoan Hỉ mút đầu ngón tay, sau đó gõ vài chữ.[Vợ của anh Hoa rất đẹp.][Cảnh Dịch Anh không hỏi về hoa, anh hỏi người.]Lâm Hoan Hỉ liếm liếm môi, động tác cô vô cùng lưu loát, kéo tên người này vào danh sách đen.[Cảnh Dịch?][Lâm Hoan Hỉ đã loại bạn ra khỏi danh sách bạn bè, hiện tại hai người không phải bạn bè của nhau. Xin gửi lời mời kết bạn trước, đối phương đồng ý lời mời mới có thể bắt đầu cuộc trò chuyện.][Cảnh Dịch... ]Không phải là không trả lời, chỉ là chưa tới giây sau, Lâm Hoan Hỉ kéo Cảnh Dịch ra khỏi danh sách đen.[Vợ của anh Anh giúp tôi mua chồng, tôi sẽ khen anh đẹp.][Cảnh Dịch????]Giây tiếp theo, Lâm Hoan Hỉ chụp màn hình trò chơi mình đang chơi Dịch...[Cảnh Dịch Cái gì đây?][Vợ của anh Tình yêu và nhà sản xuất, tôi vừa mới phát hiện ra trò chơi này. Tôi tuyên bố, tôi muốn cùng Lý Trạch Ngôn kết hôn, muốn làm vợ anh ấy.]Không phải mới hai ngày trước cô còn đang chơi trò cái gì mà ấm áp sao?Lòng dạ phụ nữ đúng là thay đổi rất Dịch cảm thấy lần này rất khó mở lời, anh gõ từng chữ Em thà gọi một người ảo trên mạng là chồng, cũng không chịu gọi anh là chồng sao?Nhìn thấy tin nhắn này, Lâm Hoan Hỉ lựa chọn làm lúc sau, Cảnh Dịch gửi thêm tin nhắn nữa.[Cảnh Dịch Đắt nhất là bao nhiêu tiền?][Vợ của anh 648, tôi không có tiền...[Vượt cầu xin ]Nhìn biểu tượng cảm xúc kia, khóe môi Cảnh Dịch hơi nhếch lên.[Cảnh Dịch Gọi anh là chồng, anh lập tức cho em một trăm lần 648 đồng để em đi mua chồng.][Vợ của anh Chồng.]Giờ phút này, không còn gì đáng giá hơn Dịch lập tức chuyển khoản cho Lâm Hoan Hỉ 64800 đồng, sau đó còn nói thêm.[Cảnh Dịch Trong cặp tài liệu của anh còn có hai thẻ ngân hàng, em cầm đi, mật mã là sinh nhật em.]Cảnh Dịch gõ xong, lại cảm thấy hơi phiền muộn. Trước kia, tiền đóng phim có bao nhiêu anh đều giao tất cho Lâm Hoan Hỉ quản lý, có thể nói, giá trị con người anh là bao nhiêu, chỉ có Lâm Hoan Hỉ biết được. Giờ cô mất trí nhớ, dù tiền bản thân có rất nhiều cũng quên.]Cảnh Dịch đột nhiên nhớ ra là mình đứng bên ngoài rất lâu rồi. Anh tắt di động đi, đúng lúc xoay người định đi về thì đụng phải một cô nữ sinh đang xấu ấy mặc một chiếc váy màu xám bạc dài, gương mặt thanh thuần xinh mắt anh nhàn nhạt lướt qua cô gái ấy, tự nhiên muốn vòng qua người cô mà rời đi." Cái này..." Cô gái đó có hơi khẩn trương gọi anh, cố gắng gom dũng khí của mình lại " Em em em em...có thể ký tên cho em không? "Dứt lời, khuôn mặt đó đỏ lên, thấp thỏm nhìn chân Cảnh Dịch dừng lại, từ trong túi lấy ra cái bút mà anh thường đem theo, anh cầm lấy tờ giấy của cô gái đó, ký một cái. Ký xong, gửi lại cho cô, lập tức xoay người bước nhìn chữ ký trên tờ giấy, ngây ngẩn cả người, mãi một lúc sau, cô mới gọi với theo Cảnh Dịch đang đứng cách đó không xa." Không phải, em...em vừa rồi nói chưa rõ, em muốn chữ ký của chị Hoan Hỉ. "Cảnh Dịch???" Ai cơ? "Cảnh Dịch nhìn về phía cô gái đó, trong mắt anh giờ chỉ có hoang mang và kinh mặt cô gái đó càng đỏ hơn " Hoan...chị Hoan Hỉ không tới cùng anh sao? Hai người thường hay cùng nhau xuất hiện trong các bữa tiệc mà,....Em muốn chị Hoan Hỉ ký tên cho em. "Cô không nghĩ tới ở trong bữa tiệc của bố có thể gặp được một nhân vật lớn như Cảnh Dịch. Tuy rằng ảnh đế tới hơi muộn nhưng vẫn vô cùng khí chất, nhưng người khiến cô mong chờ hơn vẫn là người đại diện của lúc lâu sau Cảnh Dịch cũng không phản ứng lại, ánh mắt nhìn cô gái càng thêm cảnh giác." Xin lỗi, cô ấy hôm nay không tới. "" À. " Giọng cô có chút mất mát, sau đó cô lại ngẩng đầu lên " Vậy Cảnh ảnh đế có thể giúp em chuyển lời không, bảo chị ấy hãy dưỡng bệnh thật tốt, em sẽ mãi mãi là fan của chị ấy. "Nói xong, cô gái đó nâng váy lên chạy Dịch "... "Trước kia anh không biết vợ mình có nhiều fan như vậy mà anh không lạ lắm, Lâm Hoan Hỉ là một cô gái rất ưu tú lại thiện lương, nếu không phải anh che giấu cô khắp nơi thì cô đã sớm bộc lộ tài năng, thành công ở muôn lại sảnh lớn, Cảnh Dịch đụng phải Cảnh Kính Nham đang nổi giận đùng đùng." Con đi đâu thế? "Cảnh Dịch lạnh nhạt giải thích " Trốn ra ngoài một chút. "Cảnh Kính Nham hừ lạnh " Nhìn là biết con đang nghĩ tới người phụ nữ kia, tí nữa đừng có mà làm loạn đấy, đừng làm hỏng ấn tượng của cô gái khác với con. "Ý tứ của ông rất rõ ràng, ông muốn móc nối quan hệ của anh với con gái bạn phút này, đương nhiên Cảnh Dịch hiểu rõ ý của bố nháy mắt, sự khó chịu và tức giận lan ra trong người Dịch vẫn luôn nghĩ, rồi sẽ có một ngày bố anh sẽ tiếp nhận Lâm Hoan Hỉ, mà không tiếp nhận cũng không tiếp tục làm cô khó xử nữa. Nhưng anh sai rồi, bố anh chưa bao giờ chấp nhận vợ anh, chỉ sợ chưa bao giờ có ý nghĩ Dịch nắm chặt tay thành nắm đấm, hô hấp một chút cũng không phát hiện ra sự kỳ lạ " Con đi vệ sinh một lúc. "Cảnh Kính Nham không nghi ngờ gì " Đi nhanh về nhanh. "Cảnh Dịch xoay người đi về phía bàn ăn, anh nhìn xung quanh một lúc rồi đi về phía bàn bánh ngọt. Anh cầm lấy dao cắt một miếng bánh đậu phộng nhỏ, nhìn chằm chằm vào miếng bánh đó, anh không chút do dự cho nó vào phộng cùng bơ quyện vào nhau, dần dần được đưa xuống bụng anh. Khi anh vừa nuốt miếng bánh đó vào, lập tức trên da anh xuất hiện những đốm đỏ li ti." Cảnh Dịch, mau qua đây đi. Chú Từ đang đợi này. "Lúc này, Niếp Lan đi tới gọi người, nhưng nhìn thấy sắc mặt anh, bà kinh hoàng." Con ăn phải đậu phộng? "Cảnh Dịch liếm liếm môi, vẻ mặt anh ung dung bình tĩnh " Con hơi đói, không để ý nên ăn phải bánh đậu phộng. "" Vậy phải làm sao bây giờ? " Nhìn mấy nốt đỏ đỏ trên mặt anh, Niếp Lan gấp tới nỗi cuống cả lên " Sao con không bất cẩn như thế, tí nữa làm sao mà gặp chú Từ đây. "" Mẹ. " Cảnh Dịch lên tiếng cắt ngang lời bà " Con hơi đau đầu, giờ không đi bệnh viện không được. "Nghe thấy lời này, sắc mặt Niếp Lan trắng Dịch dị ứng với đậu phộng, từ bé anh đã không thể đụng tới nó, chỉ cần đụng một chút thôi cũng làm da anh nổi mẩn. Bị dị ứng tới tử vong không phải là không có." Mẹ...Mẹ đi gọi tài xế tới đây, chúng ta lập tức đi tới bệnh viện. Con chờ nhé, mẹ lập tức gọi cho tài xế đi qua đây. "" Không cần đâu mẹ. " Cảnh Dịch ngăn hành động của bà lại " Mẹ như vậy ba sẽ không vui, mẹ nói với ba một tiếng hộ con, con tự mình đi bệnh viện một tiếng. "" Nhưng mà... "" Con không phải là trẻ con, hơn nữa có Tiểu Lý đi với con rồi. "Niếp Lan do dự hồi lâu, bà lo cho con mình, mà bà cũng biết lúc này rời đi là không được. Cân nhắc mãi, cuối cùng bà lựa chọn ở lại đây." Vậy con mau cùng Tiểu Lý đi tới bệnh viện đi, mẹ sẽ nói với ba con một tiếng, chút nữa sẽ tới tìm con. "" Vâng. "Thuyết phục được Niếp Lan xong, Cảnh Dịch nhẹ nhàng thở phào một hơi. Anh nhẹ nhàng bước ra bên ngoài.*Lên xe, Tiểu Lý bị sắc mặt của Cảnh Dịch dọa sợ " Anh Dịch, mặt anh làm sao vậy? "Anh khép mắt lại " Dị ứng đậu phộng. "" Em lập tức đưa anh đi bệnh viện, không thể để xảy ra chuyện gì được. "" Không cần đâu, đưa tôi về nhà. "" Hả? "" Ngày mai sẽ hết, giờ thì về nhà, tôi nhớ chị dâu của cậu. "Tiểu Lý nghe xong, mí mắt giật giật " Anh Dịch, anh đừng nói với em là anh biến thành bộ dạng này là để cho chị dâu nhìn nhé. "Anh không nói gì, xem như ngầm thừa Lý im lặng quay đầu, khởi động xe. Cậu là một chàng trai độc thân, không thể hiểu được tâm hồn của người đàn ông đã kết Dịch nhắm mắt lại nghỉ ngơi, anh làm việc luôn có chừng mực. Bất đắc dĩ anh phải ăn đậu phộng là để tránh gặp mặt con gái nhà họ Từ. Nếu anh rời đi mà không báo trước, không cần nghĩ cũng biết Cảnh Kính Nham trở về sẽ làm một trận ầm ĩ, đến lúc đó khó tránh khỏi một trận chiến nữa, sau khi trưởng thành, bệnh dị ứng đậu phộng của anh đã giảm bớt. Nhưng mà ban đầu vẫn nổi nốt đỏ, nhưng chỉ mấy ngày sau nó sẽ hết, không còn là vấn đề lớn nữa." Chúng ta về tới nơi rồi, anh Dịch. "Cảnh Dịch mở mắt ra, anh bước ra khỏi xe, cuối cùng còn không quên dặn dò Tiểu Lý vài câu " Nếu mẹ tôi có hỏi chúng ta có đi bệnh viện không, cậu cứ nói là đi cho tôi nhé. "Tiểu Lý ra dấu ok, sau đó quay đầu xe rời trời dần chuyển tới, ánh hoàng hôn càng lúc càng mờ Dịch đẩy cửa đi vào, anh lần mò bật công tắc đèn phòng khách, anh tìm xem Lân Hoan Hỉ đang ở đâu. Cuối cùng, anh thấy cô đang cuộn tròn người như một đứa trẻ ngủ trên cô trong chốc lát, tâm trạng không biết đang trôi về đâu của anh bỗng nhiên thật yên cẩn thận tới gần Lâm Hoan Hỉ, sợ mình đánh thức quả lại là..." Xuất hiện đi, Lý Trạch Ngôn. "".... Lại là thẻ R. "" Không sao cả, không có con đường tình yêu nào là thuận lợi cả. Đến đây nào, Lý Trạch Ngôn. "Cảnh Dịch "... "" Lâm Hoan Hỉ, em đang lấy tiền của anh để nuôi đàn ông khác hả? " Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trước mặt, anh nhướn âm của Cảnh Dịch thình lình xuất hiện làm cô giật mình tí thì quăng luôn điện thoại đi. Lâm Hoan Hỉ ngẩng đầu lên nhìn, đối diện với vẻ mặt của anh, cô âm thầm hít sâu một hơi." Anh...mặt anh làm sao vậy? "" Dị ứng, cho nên anh đi về. "Dị ứng?Chỉ đi ra ngoài một lúc thôi mà anh bị dị ứng?Lâm Hoan Hỉ vội vàng bỏ di động xuống, ngồi thẳng dậy nhìn anh " Vậy sao anh không đi bệnh viện chứ? "" Chỉ nổi mẩn thôi, ngày mai là khỏi rồi. " Cảnh Dịch giơ tay muốn cởi cà vạt, chợt anh nghĩ tới cái gì đó, anh dừng động tác lại, cúi đầu nhìn cô " Em đi thay cái váy kia đi. "" Hả? "" Không phải em muốn mặc cái váy đó sao, bây giờ mặc đi. "Lâm Hoan Hỉ có hơi khó hiểu, cô gãi gãi đầu " Nhưng mà, nhưng mà ở đây làm gì có bữa tiệc nào. "" Có. " Anh nói, đôi mắt như chứa đựng hàng vạn ngôi sao " Bữa tiệc của hai chúng ta. "Cô bình tĩnh nhìn anh, thế mà cô lại không từ chối lời nói của xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi lên tầng, rồi lại còn thay váy. Cuối cùng, không biết là cô đang nghĩ gì nữa, cô lấy son tô lên đôi môi hồng, cô yên lặng nhìn người con gái trong gương, nghĩ thầm...Thật là xinh Hoan Hỉ đỏ mặt đi xuống dưới tầng, nghe thấy bước chân cô, Cảnh Dịch chậm rãi quay đầu sáng ấm áp, chân cô như đạp lên hàng vạn vì sao mà đi tới, như là bước ra từ trong tranh nhiêu năm nay, Cảnh Dịch đã nhìn qua không biết bao nhiêu người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dạ hội. Nhưng khi nhìn vào Lâm Hoan Hỉ, nhìn gương mặt sạch sẽ của cô, nhìn váy cô đang mặc, trái tim của anh không kiềm chế được mà đập điên cuồng, vì cô mà nhạc sớm đã chuẩn bị xong, Cảnh Dịch tiến lên vài bước, đưa tay mình về phía bàn tay anh gần trong gang tấc, Lâm Hoan Hỉ hơi liếm liếm môi, cô cẩn thận đặt tay mình lên tay anh. Anh nắm chặt lấy bàn tay cô, lòng bàn tay như có Hoan Hỉ được anh kéo vào trong lồng ngực, cô không tự chủ được đưa tay đặt lên bả vai anh. Vai anh rất rộng, rất dày. Cả người cô cũng tự động nhảy múa theo tiết tấu của nhạc nhẹ nhàng, ánh đèn vừa mắt Cảnh Dịch từ đầu tới cuối đều đặt trên khuôn mặt Lâm Hoan Hỉ, chưa rời đi một giây giác này có chút kỳ mất đi ký ức tám năm. Nếu là tám năm trước, cô sẽ không bao giờ khiêu vũ, nhưng giờ phút này, thân thể cô như dựa theo những ký ức đó mà khiêu vũ. Giống như... giống như thân thể cô vô cùng chờ mong được tiếp xúc thân mật với Cảnh lẽ cô thật sự rất thích Cảnh Dịch, nếu không thì...Đột nhiên, động tác của anh dừng lại, anh yếu ớt dựa vào bả vai cô. Lâm Hoan Hỉ cảm giác được thân thể anh nóng rực, trán anh tựa vào hõm vai cô cũng Hoan Hỉ giờ đây không biết phải làm gì " Cảnh, Cảnh Dịch? "" Anh không sao cả. " Hô hấp của Cảnh Dịch càng lúc càng dồn dập, anh ôm eo cô càng lúc càng chặt " Lâm Hoan Hỉ, chúng ta về nhà đi. "Người đàn ông này ngày thường luôn mang bộ dáng trầm ổn lạnh lùng, hóa ra anh cũng có lúc yếu ớt như vậy." Nơi này chính là nhà của anh mà. "" Không... " Thanh âm Cảnh Dịch nặng nề " Đây không phải nhà của anh, chúng ta trở về thành phố A đi, thị trấn Nguyệt Nha cũng được. "Lâm Hoan Hỉ khó khăn mãi mới đưa anh ngồi dựa vào ghế sofa được. Cảnh Dịch dựa vào ghế, gương mặt anh đỏ bừng bất thấy anh thành bộ dáng như thế, Lâm Hoan Hỉ luống cuống. Cô luống cuống đi tìm điện thoại " Anh dị ứng như thế rồi còn không chịu đi bệnh viện, ai lại để cho anh ăn thứ đó vào chứ. "Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm xử lý việc này, cô lại sợ anh sẽ bị làm sao, giờ phút này cô hoàn toàn chìm trong cơn hoảng loạn." Đi. " Lâm Hoan Hỉ ngồi xổm xuống trước mặt Cảnh Dịch " Anh lên đây, tôi đưa anh đi bệnh viện. "Nhìn chằm chằm vào tấm lưng nhỏ bé gầy yếu của cô, Cảnh Dịch cười khẽ một tiếng " Em đang quan tâm anh sao? "" Giờ là lúc nào rồi mà còn trêu chọc tôi. " Lâm Hoan Hỉ sợ tới nỗi hốc mắt đỏ ửng " Anh nhanh lên, tôi lập tức đưa anh tới bệnh viện. "" Nhưng mắt em không thể ra gió. "" Anh đừng có quan tâm mắt tôi làm gì. " Nước mắt cô lập tức rơi xuống " Anh như vậy...tôi rất sợ. "Cô cứ yên lặng mà khóc nức nở, Cảnh Dịch nhìn khí lập tức rơi vào yên lúc lâu sau, Cảnh Dịch lên tiếng " Đừng khóc, anh không sao cả. "Anh an ủi cô " Em tới ngăn tủ đành kia, lấy hộp y tế ra đây. Bên trong có thuốc kháng sinh, em giúp anh lấy cái đó. "Lâm Hoan Hỉ không dám chậm trễ một giây nào, cô lau khô nước mắt rồi đi tới chỗ anh bảo. Cô lấy thuốc kháng sinh rồi lại lấy thêm cốc nước, sau đó, cô đỡ anh dậy uống xong thuốc, Cảnh Dịch ôm lấy Lâm Hoan Hỉ, để cô dựa vào lồng ngực cũng không chăm sóc được gì cho anh, đành để mặc cho anh dựa vào mười phút sau, mấy nốt mẩn đỏ trên người Cảnh Dịch dần dần biến mất, anh cũng dần hạ sốt." Vợ..."" Anh đỡ chút nào chưa? " Lâm Hoan Hỉ cẩn thận hỏi " Chúng ta hay là cứ đi bệnh viện đi. "Cô nghĩ thế nào cũng vẫn muốn đi, cô không yên Dịch nhắm hai mắt lại, anh ngửi thấy mùi hương trên người cô " Anh và hoa mẫu đơn...Ai đẹp hơn? "Hô hấp Lâm Hoan Hỉ như ngừng lại, lo lắng của cô vơi hơn phân nửa, cô lập tức đẩy anh ra. Sau đó, cô lại thấy sắc mặc anh khó chịu, cô đành thôi không đưa tay đánh anh nữa." Mẫu đơn. "" Anh với Lý Trạch Ngôn thì sao? "" Lý Trạch Ngôn. "Không chút do lần nữa rơi vào im lúc Lâm Hoan Hỉ tưởng anh đã ngủ rồi, thì tiếng nói trầm khàn của anh lại vang lên bên tai cô." Anh sẽ giúp em có hoa mẫu đơn, lại giúp em nuôi Lý Trạch Ngôn, chỉ cần em đừng rời khỏi anh. " Anh nhẹ nhàng hỏi " Được không? "Tim đập rất nhanh, khoảng cách này dường như không từ ngữ nào có thể miêu tả Hoan Hỉ chậm rãi cúi đầu, lần này anh ngủ thật. Anh nhắm hai mắt lại, hô hấp bình ổn, hàng mi dài hơi rung ngón tay Lâm Hoan Hỉ hơi giật giật, cô thử đặt tay lên trán anh, vẫn hơi vừa rồi anh nói chắc là nói mớ thôi, không phải thật anh một khoảng cách gần như vậy, cô cảm thấy toàn bộ người mình tê rần, nhưng cô không dám nhúc nhích, chỉ có thể yên lặng ngồi đó, để cho anh dựa đêm càng ngày càng lan ngoài truyền tới tiếng xe oto, lúc sau, Cảnh Kính Nham và Niếp Lan từ bên ngoài đi đi vào phòng khách liền thấy Lâm Hoan Hỉ đang ngồi làm chỗ dựa cho Cảnh Dịch, Niếp Lan sửng sốt một lúc sau mới hoàn hồn." Nó không đi bệnh viện sao? "Vẻ mặt Lâm Hoan Hỉ không đổi sắc, nói " Anh ấy vừa từ bệnh viện về không bao lâu. ""... "Niếp Lan nhìn bộ lễ phục Lâm Hoan Hỉ đang mặc, rồi lại nhìn hộp y tế đang để trên bàn, bà lập tức hiểu ra ý đồ của Cảnh Lan cẩn thận liếc nhìn Cảnh Kính Nham một cái. Ông ấy hôm nay uống không ít, cả người giờ đang mơ mơ hồ hồ, không cần phải lo lắng ông ấy khiến cho Lâm Hoan Hỉ không thoải mái." Uống thuốc? " Niếp Lan đi tới, bà nhỏ giọng nói với Lâm Hoan Hỉ." Vâng, uống xong liền ngủ, con cũng không dám đánh thức. "Niếp Lan sờ sờ trán Cảnh Dịch, trán bớt nóng rồi, mẩn đỏ cũng bớt đi không ít. Dù thế, bà nhìn vẫn thấy đau lòng, không nhịn được lên tiếng oán giận " Từ nhỏ tới lớn đứa con trai của mẹ cứ thích giở trò khôn vặt, chẳng để mẹ bớt lo hơn chút nào. "Niếp Lan lại liếc nhìn Cảnh Kính Nham đang lảo đảo ở phía sau, nhịn không được thở dài " Giống y hệt ba nó vậy. "Lâm Hoan Hỉ mím mím môi, cô không biết nói gì." Để mẹ đi gọi Tiểu Lý đỡ nó lên. "Nói xong, Niếp Lan đi tới cửa tìm tài xế Tiểu Lý vẫn chưa rời Lan vừa đi, Lâm Hoan Hỉ liền khẩn trương nhìn về phía Cảnh Kính Nham. Ông dường như quá say rồi, ông không nhìn về phía bọn họ, chỉ nới lỏng cà vạt rồi đi lên tầng, điều này làm cho Lâm Hoan Hỉ thở phào nhẹ nhanh, Tiểu Lý đi vào bên trong, Niếp Lan giúp cậu nâng Cảnh Dịch lên. Vì thế, cả người Lâm Hoan Hỉ bỗng chốc nhẹ nhàng hơn xoa xoa đôi chân đang bủn rủn, chờ cho bớt đau, cô đứng dậy đuổi theo. Sau khi làm một đợt kiểm tra toàn thân xong, bác sĩ đã rút ra kết luận của mình Lâm Hoan Hỉ bị thương phần đầu dẫn tới mất trí nhớ, là vĩnh viễn hay tạm thời thì bác sĩ chưa thể xác nhận được. Điều đáng mừng là cô chỉ bị thương ngoài da, ngoại trừ mất trí nhớ thì không còn gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày nếu không phát hiện vấn đề gì thì có thể xuất tay anh cầm tờ giấy chẩn đoán bệnh, nội tâm anh vô cùng nặng Dịch dùng lực vo tờ giấy lại, sau đó cứ do dự mãi mới cho nó vào túi Phong vẫn luôn đứng chờ ở cửa, thấy Cảnh Dịch đi ra liền chạy nhanh tới bên cạnh anh, nhìn sắc mặt tái xanh nhợt nhạt của anh, Trang Phong cũng đoán được phần nào kết quả chẩn đoán." Bác sĩ nói như thế nào? Có thể chữa khỏi cho chị dâu không? " Trang Phong hỏi, vẻ mặt hiện rõ vẻ phiền đường anh giật giật mấy cái, liếc xéo hắn một cái " Đừng có mà ăn nói linh tinh, cái gì mà còn cứu chữa được không, cô ấy đâu phải mắc bệnh nan y. "Trang Phong làm ra vẻ không sợ chết " Em đoán là không khác mấy so với bệnh nan y đâu. "Nói xong, Trang Phong cảm nhận được Cảnh Dịch có chút u cẩn thận hỏi lại " Thật sự mất trí nhớ sao? "Thanh âm Cảnh Dịch nhàn nhạt " Ừ. "" Bác sĩ nói có thể tốt lên không? "" Chưa nói. "" Đó chính là không thể tốt lên được. ""... "Nhìn Cảnh Dịch rũ mi mắt xuống, sắc mặt hơi u ám, Trang Phong thức thời ngậm miệng lại. Nhưng không được tới hai giây sau lại mở miệng mà lải nhải " Dịch ca, không phải em lắm miệng đâu... "Tâm tình Cảnh Dịch vốn đã không tốt, lại nghe hắn lải nhải bên tai thành ra bực bội, ngữ khí cũng hơi tức giận " Vậy thì cậu im miệng lại đi. "Trang Phong làm như không nghe thấy lời anh, đảo mắt nhìn xung quanh xong tiến tới gần bên tai anh nói " Anh nhìn chị dâu bây giờ xem, hôn lễ tháng sau phải làm sao? Không phải em đả kích anh nhưng sau khi mất trí nhớ chị dâu chẳng có chút tình cảm gì với anh, khẳng định sẽ không chịu kết hôn với anh, không chừng còn xem anh là bọn buôn người đấy... "Nói xong lời cuối cùng ngữ khí Trang Phong hình như có hơi vui sướng khi thấy người khác gặp Dịch lặng im, lúc này trong lòng anh như có một tảng đá nghìn cân đè lên, ngay đến cả hô hấp cũng khó hệ của Cảnh Dịch và Lâm Hoan Hỉ là yêu đương lén lút vì Lâm Hoan Hỉ là người đại diện của anh, bình thường hai người có dính vào nhau thì truyền thông cũng không hề nghi ngờ, nhưng thật ra có không ít fan ghép cặp anh với Lâm Hoan bỏ người thân và bạn bè ra thì bên ngoài không một ai biết là hai người bên nhau. Mà sau khi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn hai người định tới khi làm đám cưới sẽ công bố ra bên ngoài, nhưng anh tính không bằng trời tính, ai ngờ chỉ sau hôm đăng ký kết hôn Lâm Hoan Hỉ liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Để nói sau đi..." Hơi thở anh có hơi nặng nề " Tôi đi thăm cô ấy. "" Em đi với anh. "Trang Phong lơ luôn vẻ mặt không tình nguyện của Cảnh Dịch, mặt dày đi theo sau anh, kỳ thật hắn vô cùng tò mò ký ức của Lâm Hoan Hỉ đã dừng lại ở giai đoạn nào.*Giờ phút này, Lâm Hoan Hỉ đang nằm trên giường bệnh, bắt đầu hoài nghi nhân nghĩ tới nghĩ lui một lúc, trước khi phát sỉnh ra chuyện này, Lâm Hoan Hỉ đang học lớp 11, còn một năm nữa là thi đại học rồi, cho nên Lâm Hoan Hỉ luôn dốc hết sức cố gắng học tập, ngày hôm qua cũng giống như mọi ngày, tan học về nhà làm bài tập, cố gắng làm một đứa con ngoan của mẹ, giúp mẹ làm việc nhà. Cuối cùng thì làm mấy đề thi thử của trường rồi lăn ra ngủ quên, tất cả đều rất bình là...Lâm Hoan Hỉ sờ đầu đang được cuốn vải của mình, giờ thì phát hiện mình đang ở chỗ lúc này thì y tá đẩy cửa bước vào, ôn tồn nói với cô " Lâm tiểu thư, tôi tới rút kim. "Cô ngẩng đầu lên nhìn, bình truyền dịch đã gần tới tác y tá nhẹ nhàng lấy kim ra, lại cẩn thận đắp lại chăn cho cô, nét mặt tươi cười dịu dàng, điều này làm cho lòng Lâm Hoan Hỉ cảm thấy ấm áp." Chị y tá.."Thấy Lâm Hoan Hỉ kêu mình bằng chị, cô y tá trẻ tuổi có hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười hỏi cô " Làm sao vậy? "" Em muốn đi WC, chị có thể đỡ em đi không? "" Được, em cẩn thận một chút nhé. "Phòng bệnh ở đây có nhà vệ sinh riêng, y tá đỡ Lâm Hoan Hỉ đi vào còn dặn dò cô " Tôi đứng ở cửa đợi em, em đi xong thì gọi tôi một tiếng nhé. "" Không cần không cần, em có gậy chống rồi, chút nữa sẽ tự mình đi được. "Y tá vốn hơi do dự đứng ở cửa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên trì của cô cuối cùng cũng gật đầu đi ra khỏi phòng người đi rồi, Lâm Hoan Hỉ liền khóa trái cửa nhà vệ sinh lại, chống gậy đi tới trước bồn rửa lúc này đang mặc quần áo dành cho bệnh nhân, có hơi rộng một chút, che lại hết đường cong trên cơ thể. Cô nhớ là cô có một mái tóc đen nhánh vô cùng đẹp, cô thường hay buộc tóc đuôi ngựa, dù cô nằm viện đi chăng nữa thì nó cũng chỉ hơi rối thôi. Nhưng giờ phút này cô lại thấy đầu tóc mình giống như bà cố nội vậy, uốn đuôi, đang xõa ra tứ Hoan Hỉ có một đôi mắt đào hoa, ở dưới mắt trái còn có một nốt ruồi nhỏ vô cùng mê người, trong gương đôi mắt đào hoa đó đang đối diện với cô, mang theo vẻ hoang mang và mờ là khuôn mặt cô, nhưng cũng không phải khuôn mặt quan trọng hơn là...Lâm Hoan Hỉ đưa tay lên sờ ngực mình, mẹ nó to thế! Thật là kinh người!Cô ngủ một giấc dậy dường như tất cả đều thay đổi, đang từ cup A còn thành được cup D, thực sự là vượt qua cả những tiến hóa trong lịch sử nhân cũng nhìn đủ rồi, một tay cô chống gậy, một tay cô tự sờ ngực mình, vô cùng khó khăn đi ra khỏi nhà vệ sinh. Mà đúng lúc đó cửa phòng bệnh cũng mở ra, Cảnh Dịch và Lâm Hoan Hỉ mặt đối cô để trên ngực mình còn không bỏ xuống, nhìn Cảnh Dịch bằng ánh mắt ngạc mi Cảnh Dịch khẽ run rẩy, tầm mắt anh trượt xuống ngực cô, dừng lại một chút, sau đó anh đẩy luôn Trang Phong ở đằng sau ra ngoài. Động tác vô cùng lưu loát, còn tiện tay đóng luôn cửa Hoan Hỉ vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh, đại não trống Dịch sải bước chân dài, phút chốc đã đứng trước mặt này Lâm Hoan Hỉ mới cảm nhận được đứng trước người đàn ông này cô mười phần cảm thấy áp bách, khi mà anh đứng bên cạnh cô, người cao 1m65 như cô hoàn toàn bị bóng anh bao không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn lòng Lâm Hoan Hỉ cảm thấy khẩn trương. Chỉ là tự dưng cô xoa xoa ngực mới làm dịu đi cảm giác căng thẳng của mình. Nhưng xoa xoa một lúc, Lâm Hoan Hỉ cảm thấy sai sai, lập tức rút tay lại, có hơi xấu hổ động của cô đều được thu vào mắt anh, nháy mắt, trong lòng Cảnh Dịch liền dịu dàng trở lại, nhưng sau đó lại cảm thấy đau khổ. Cảnh Dịch đau khổ vì cô không nhớ anh là ai, đau khổ vì tình cảm của bọn họ giờ chẳng khác nào bọt biển." Vị tiên sinh này, sao anh lại tới đây? "Lâm Hoan Hỉ không khách khí biểu hiện thái độ không chào đón Cảnh mặt anh rất bình tĩnh, làm như không nghe thấy lời cô nói, anh khom lưng bế Lâm Hoan Hỉ lên. Đột nhiên bị bế lên làm Lâm Hoan Hỉ thét chói tai, chốc lát, thân thể cô được đặt trên Dịch kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh giường theo, cô thấy anh lấy từ trong túi quần mình một tờ giấy nhăn nhúm ra đưa cho mắt Lâm Hoan Hỉ đảo qua một lượt, cô xem qua thì chẳng hiểu được mấy nhưng cô bắt được trọng điểm của tờ giấy này rồi.[ Vết thương gây mất trí nhớ ]Bệnh nhân Lâm Hoan Hỉ"... "Lâm Hoan Hỉ ra sức chớp chớp mắt, ừm, trên tờ đơn này là tên cô không Hoan Hỉ vẫn chưa xác định được, chỉ vào chóp mũi mình mà hỏi " Đang nói tôi hả? "Cảnh Dịch " Chẳng lẽ em cho rằng có người có tên quê mùa như em hả? "Bị nói tên mình quê mùa Lâm Hoan Hỉ có chút ủy khuất, nhưng cũng không thể phản bác lại, bởi vì tên cô... đúng là chẳng có chút ưu nhã gì Hoan Hỉ điều chỉnh lại dáng ngồi, hắng giọng " Vị tiên sinh này... "Cảnh Dịch cắt đứt lời cô, thanh âm lạnh nhạt " Anh tên Cảnh Dịch, anh là chồng của em, bình thường em toàn gọi anh là cục cưng, bảo bối, lão công. "Hô hấp Lâm Hoan Hỉ có hơi khó khăn, như không làm chủ được mình cô lại đưa tay sờ ngực " Cảnh tiên sinh, tôi không nhớ anh... "Cảnh Dịch hơi nâng mí mắt lên " Bởi vì em mất trí nhớ, anh sẽ không trách em. ""... "Được rồi, giờ thành lỗi của cô!Lâm Hoan Hỉ chính là rộng lượng không thèm so đo với Cảnh Dịch " Vậy, vậy hiện tại là lúc nào? "" Ngày 15 tháng 4 năm 2017 " Ngữ khí anh bình Hoan Hỉ vô cùng ngạc 2017?!Thời gian của cô, nhanh như vậy sao? Thoáng chốc đã tới 8 năm sau?" Vậy... Năm nay tôi bao nhiêu tuổi rồi? " Lâm Hoan Hỉ hỏi, cô cảm thấy mình sắp khóc được rồi." 25 tuổi. "" Không thể nào. " Lâm Hoan Hỉ nhanh chóng phủ định " Tôi không thể đã 25 tuổi được. "Cảnh Dịch nói " Vậy em cho rằng em bao nhiêu tuổi? "Lâm Hoan Hỉ vỗ vỗ ngực, vẻ mặt chắc chắn " Thiếu nữ vĩnh viễn 17 tuổi. "Cảnh Dịch trầm cùng anh cũng biết ký ức của cô dừng ở đâu Dịch còn nhớ lần trước Lâm Hoan Hỉ có nhắc qua với anh về lý do cô thích Hoan Hỉ nói lúc đó cô 18 tuổi, thi trượt đại học cho nên tương lai cô trước mắt vô cùng mờ mịt, sau đó cô thấy anh diễn bộ phim [ Thiếu niên thành thị ]Đó là bộ phim truyền hình đầu tiên anh tham gia, dáng người Cảnh Dịch thon dài, luôn mặc một chiếc áo xám cũ và quần jean trắng, trong phim anh là cậu thiếu niên vượt qua núi lớn, cố gắng đứng lên từ chỗ vấp ngã, từng bước đi vào thành phố hoàn thành giấc mơ học ở Hoan Hỉ nói " Ánh mắt trên màn ảnh của Cảnh Dịch rất mê người, cô bị vây hãm trong đó, không cách nào thoát ra. "Rồi sau đó, cô còn viết một bức thư nói rằng cô cảm thấy thất vọng về kết quả thi đại học của mình, cô muốn chia sẻ một chút với anh, rồi cô gửi bức thư này tới nhà anh. Cô vốn không nghĩ anh sẽ hồi âm, ai mà ngờ rằng anh lại hồi âm, còn cổ vũ cô vậy, cô liền mê muội Cảnh Dịch không thể thoát ra nổi, thề không bò lên giường nam thần không làm người!Tuổi 17 của Lâm Hoan Hỉ khá là yên bình và vui vẻ, thích hình tượng con trai ấm áp như ánh mặt trời, sẽ không vì xem [ Thiếu niên thành thị ] mà yêu phim truyền hình, lúc đó chỉ thích xem [ Vườn sao băng ] hay [ Tiệm café hoàng tử ] mà Cảnh Dịch hơi hoảng hốt, cô cẩn thận hỏi lại" Cảnh tiên sinh, tôi thật sự là vợ anh sao? "Cảnh Dịch yên lặng nhìn Lâm Hoan Hỉ một cái, lấy cái túi của mình ở trên bàn, lấy bên trong ra một cuốn sổ màu khi lĩnh giấy kết hôn anh vẫn luôn cầm cuốn sổ này bên người, còn cầm tới phim trường khoe một vòng nữa." Này. "Lâm Hoan Hỉ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cuốn sổ, sau khi mở sổ nhìn thấy chữ ký của mình cùng cái đóng dấu màu đỏ, cô cười không Hoan Hỉ cảm thấy đầu mình bắt đầu đau, lại không biết sao lại đau, nhưng cô cảm thấy không dễ chịu chút nào, nước mắt cô không nhịn được nữa bắt đầu chảy Hoan Hỉ khóc nức nở, một bàn tay thon dài cầm giấy trắng đưa tới trước mặt không nhận lấy, đôi mắt đỏ ửng nhìn anh " Chúng ta...Chúng ta đã làm chuyện kia chưa? "Cảnh Dịch nhướn mày " Cái nào? "Lâm Hoan Hỉ hơi nhắm mắt lại, cảm thấy xấu hổ " Chính là...cái kia đó. "Cảnh Dịch cuối cùng đã hiểu " Làm tình? Có. "Lâm Hoan Hỉ sửng sốt vài giây, lại càng khóc to Dịch vẻ mặt chẳng thay đổi gì còn tiếp tục bổ thêm nhát nữa " Rất nhiều lần. " Lại thêm dao nữa " Đều là em chủ động. " Đánh giá 6/10 từ 59 lượt Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh? - Đang tiến hành - Cẩm ChanhGiới thiệu truyện teen đặc sắc nàyBảy năm đã trôi qua kể từ ngày Lâm Hoan Hỉ thấy Cảnh Dịch trên màn ảnh nhỏ lần đầu tiên, đem lòng ngưỡng mộ anh, đem lòng yêu anh và theo đuổi anh tới cùng. Bảy năm trôi qua, họ cùng tiến đến một đám cưới hạnh nhưng, ngày thứ hai sau khi cưới, Lâm Hoan Hỉ gặp tai nạn giao thông, toàn bộ ký ức tám năm gần nhất đều biến mất. Cô trở lại quãng thời gian năm cô mười bảy tuổi, ngực chưa lớn, tính cách chưa chủ động như bây giờ, cũng chưa hề yêu Cảnh thế vào thế khó khi Lâm Hoan Hỉ không ngừng phủ nhận việc Cảnh Dịch là chồng mình còn người đàn ông mới cưới vợ xong kia đành đần mặt ra nhìn vợ nói không biết mình.

nghe nói tôi là vợ anh